Bàn tay vẫn ngăn chặn trước ngực người đàn ông.
Nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của Kỳ Chiến
Hơi thở của anh ta khiến cô ghê tởm.
“Hứa Như, Lý Thế Nhiên có gì hấp dẫn em? Tôi cũng có thể làm được."
“Anh không phải anh ấy, không thể hấp dẫn tôi được.” Hứa Như phản bác.
"Chậc chậc, thật sự rất thâm tình, nhưng anh ta đến giờ vẫn chưa cho tôi câu trả lời. Xem ra anh ta không thèm quan tâm đến em nữa rồi." Kỳ Chiến khiêu khích.
Hứa Như không quan tâm chút nào, cô hi vọng Lý Thế Nhiên sẽ không bị Kỳ Chiến thao túng.
Giữa họ sớm đã không còn quan hệ gì nữa, Lý Thế Nhiên cũng không cần phải làm bất cứ điều gì vì cô.
Như vậy, cô mới có thể yên tâm mà buông tay anh.
“Vốn dĩ tôi không phải là gì của anh ấy, ngược lại là Tổng giám đốc Kỳ đã đánh giá quá cao vị trí của tôi rồi.” Hứa Như khẽ nói.
Kỳ Chiến vuốt cằm cô, hiện giờ vẫn còn sớm, anh ta tự nhiên sẽ không động vào cô.
“Gả cho tôi, oan ức như vậy sao?” Anh ta đột ngột hỏi.
Ngay từ đầu quen biết anh ta, Hứa Như đã không có cảm tình gì với anh ta rồi.
Bên cạnh anh ta, có không ít phụ nữ chủ động tỏ ra tốt với anh ta, anh ta đã quen với cảm giác được săn đón này.
Nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn chỉ nhớ nhung Hứa Như, không thể nào quên được.
“Oan ức, rất oan ức!” Hứa Như xụ mặt.
“Em nghĩ em có thể tái hôn với Lý Thế Nhiên sao? Điều đó là không thể. Tôi biết em không muốn tiếp quản Lâm thị, gả cho tôi, tôi sẽ giúp em quản lý tốt Lâm thị."
Hứa Như cười giễu cợt: "Kỳ Chiến, tất cả những gì anh muốn đều là tài sản của nhà họ Lâm, cho dù tôi gả cho anh, những thứ đó cũng sẽ không thuộc về anh, anh chỉ là người ngoài."
Người ngoài.
Lời này không nghi ngờ gì đã chọc giận Kỳ Chiến.
Anh ta rõ ràng là con trai của Lâm Vy, Lâm Tung là ông ngoại của anh ta, nhưng nhà họ Lâm không bao giờ coi anh ta là người nhà mà đối đãi, chỉ coi anh ta như một người ngoài.
Tay anh ta càng dừng sức, cằm Hứa Như đau muốn khóc, cô không nhịn được mà kêu lên.
"Đúng vậy, tôi là người ngoài, cho nên bằng mọi cách, tôi cũng phải lấy được thứ thuộc về mình!"
Lời nói vừa dứt, đẩy ngã Hứa Như, lạnh lùng rời khỏi phòng ngủ.
Một tiếng "cạch", cánh cửa nhanh chóng bị khóa lại.
Hứa Như ngược lại không thể thả lỏng, cô ngã ngồi trên sofa, vẻ mặt tức giận vừa rồi của Kỳ Chiến hiện lên trong đầu cô, cô nhắm mắt lại, đầu càng ngày càng khó chịu, cô ngồi xổm xuống, ý thức càng ngày càng mơ hồ ……
Hai tiếng sau.
Kỳ Chiến đứng ở bên giường, cúi người xuống, cứng rắn đút thuốc cho Hứa Như.
Đôi mắt anh ta trầm xuống, một tia không nỡ hiện lên trong mắt anh ta.
Không lâu sau, Hứa Như tỉnh lại, mở mắt ra, nơi cô đang nằm không hề xa lạ.
Bên cạnh, Kỳ Chiến vẫn luôn túc trực bên người cô.
Hứa Như nhíu mày, chống đỡ thân thể ngồi dậy.
Cô bị sao vậy?
“Em vừa mới ngất đi, bây giờ cảm thấy thế nào?” Kỳ Chiến lạnh lùng nói.
"Không phải việc của anh."
Khi Hứa Như đối mặt với anh ta, sắc mặt cô không tốt lắm.
Nhưng, không phải cô rõ ràng là sắp khỏi bệnh rồi sao? Sao đầu vẫn đau như vậy?
"Đói bụng không? Tôi bảo người giúp việc nấu cháo cho em." Kỳ Chiến nhìn cô.
“Ừ.” Hứa Như gật đầu.
Cô vừa mới tỉnh lại, thân thể vô lực, quả thật phải ăn thứ gì đó mới tốt.
Chỉ cần có sức lực, mới có thể tìm được cách rời đi.
Cháo trắng do Kỳ Chiến tự mình mang vào, Hứa Như nhận lấy, lãnh đạm nhìn anh ta: "Anh có thể đi ra ngoài không?"
Nhìn thấy anh ta, cô bỗng không có khẩu vị.
“Được, có chuyện gì gọi tôi.” Kỳ Chiến trầm giọng nói.
Khi rời đi, cửa vẫn chưa đóng.
Anh ta đứng trên hành lang, sắc trời bên ngoài dần dần mờ mịt, không bao lâu trợ lý đã gọi đến.
“Tổng Giám đốc Kỳ, một số cổ đông đòi mở cuộc họp, anh có thể quay lại không?"
Vẻ không kiên nhẫn hiện lên trên mặt Kỳ Chiến, anh ta lạnh lùng đáp lại.
Trước khi đi ra ngoài, anh ta bước vào phòng làm việc và mở dây trói cho Lâm Vy.
"Để con đưa mẹ về nhà họ Lâm."
“Tiểu Như đâu?” Lâm Vy lo lắng hỏi.
"Cô ấy vẫn khỏe."
“Cậu thả con bé ra đi.” Lâm Vy cầu xin.
Kỳ Chiến nhìn người phụ nữ trước mặt, bao nhiêu năm rồi, Lâm Vy chưa từng nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu như vậy.
Nhưng bây giờ, vì Hứa Như, bà thế mà lại cầu xin anh ta.
Kỳ Chiến cười lạnh: "Thả cô ấy đi, vậy ai bỏ qua cho tôi?”
Dứt lời, anh ta ra lệnh cho vệ sĩ đưa Lâm Vy ra ngoài.
“Kỳ Chiến, nếu con bé xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu."
“Mẹ đang nói gì vậy, con là con của mẹ, sao mẹ lại không tha cho con chứ?” Kỳ Chiến nói đùa.
“Nếu cậu thả Hứa Như đi, tôi sẽ rót vốn vào nhà họ Kỳ, tôi sẽ không để cho Kỳ thị phá sản.” Lâm Vy hạ quyết tâm nói.
Nghe vậy, Kỳ Chiến dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn bà; "Bây giờ tôi không chỉ muốn cứu nhà họ Kỳ, mà còn muốn Hứa Như nữa."
Lý Thế Nhiên hãm hại anh ta, thì anh ta sẽ cướp người phụ nữ mà Lý Thế Nhiên thích, để anh ta chịu mùi vị đau đớn.
“Cậu đừng phát điên nữa, Hứa Như không phải là người cậu có thể động vào!” Lâm Vy cả giận nói.
Nhưng Kỳ Chiến lại không quan tâm: "Mẹ đừng lo lắng, con sẽ không làm tổn thương cô ấy, không phải con đã nói rồi sao?"
Lâm Vy mím môi, tham vọng của Kỳ Chiến đã hoàn toàn bại lộ.
“Về đi, đừng ra ngoài trong thời gian này.” Kỳ Chiến đẩy Lâm Vy lên xe, nhìn xe rời đi rồi mới lên một chiếc xe khác.
Hứa Như ở trên ban công, cô nhìn thấy Kỳ Chiến rời đi, mẹ cũng bị anh ta đưa đi.
Thế nhưng, đội bảo vệ bên ngoài lại càng nghiêm mật hơn.
…
Lý thị.
Lý Thế Nhiên nhìn định vị dần dần rõ ràng trên điện thoại, anh cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Nửa giờ sau, một chiếc xe hơi xa lạ chạy vào khu biệt thự.
Tiếng động cơ làm Hứa Như mở mắt, Kỳ Chiến đã về rồi sao?
Cô nhắm mắt lại, cơ thể khẽ run lên.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa, cô cảnh giác nhìn về phía cửa.
Nếu là Kỳ Chiến, anh ta sẽ không bao giờ gõ cửa.
“Ai?”
“Lý Hằng.”
Lời vừa dứt, cánh cửa đã bị người đàn ông mở ra.
Hứa Như hồ nghi nhìn anh ta, lập tức từ trên sofa đứng dậy.
"Anh..." Hứa Như nhíu mày, đột nhiên nghĩ ra gì đó.
Lý Hằng vào được đây, hiển nhiên là cùng một nhóm với Kỳ Chiến.
“Ngạc nhiên khi thấy tôi sao?” Lý Hằng ngồi khoanh chân ở một bên, thái độ thản nhiên.
“Rất bất ngờ.” Hứa Như lạnh lùng nói.
“Tôi chỉ đến đây xem Kỳ Chiến có thật sự mang người đi hay không, anh ta thật quá vô dụng.” Lý Hằng liếc mắt nhìn Hứa Như, xem ra Kỳ Chiến thật sự quan tâm người phụ nữ này.
Ít nhất, có chỗ ăn và chỗ ở rất tốt.
“Sao, anh cũng định lợi dụng tôi để uy hiếp Lý Thế Nhiên?” Hứa Như châm chọc nói.
Lý Hằng cười nói: "Tôi tưởng cô ly hôn với Lý Thế Nhiên rồi, anh ta sẽ không quan tâm tới cô, nhưng tôi không nghĩ như vậy. Nếu cô có giá trị, mà đứa em này của tôi lại khó đối phó như vậy, dù sao thì cũng nên lợi dụng một chút, không phải sao?”
Hèn hạ.
Hứa Như chửi thầm trong lòng, vẻ mặt rất lạnh lùng.
"Trong lòng cô đang mắng tôi? Tôi chính là người như vậy. Ai bảo từ nhỏ đến lớn, ông nội vẫn luôn thương yêu Lý Thế Nhiên như vậy. Dù nó có trở thành bác sĩ, ông ta vẫn muốn giao Lý thị cho nó. Tôi cũng là cháu của ông ta. Ông ta đối xử như vậy là không công bằng."
“Đó là bởi vì anh không có năng lực.” Hứa Như phản bác.
Cô biết đôi điều về Lý thị, ít nhất về khả năng kinh doanh, Lý Hằng thua xa Lý Thế Nhiên.