Hứa Như không thể trốn tránh.
Không phải cô không tin Lý Thế Nhiên, chỉ là trong mối quan hệ này, thậm chí cô còn không biết nên tiếp tục thế nào.
Cô muốn thoát ra, lại bị anh giữ lấy.
“Em có một điều kiện.” Cô nhìn anh.
“Hả?”
“Đừng can thiệp vào việc riêng của em.”
Cô muốn có đủ không gian và tự do khi xử lý việc tư.
Lý Thế Nhiên nheo mắt lại: “Không thể nào.”
Anh sẽ không bỏ mặc cô.
“Vậy anh cũng đừng yêu cầu em tin tưởng anh.” Hứa Như muốn đẩy anh ra.
Nhưng Lý Thế Nhiên rất mạnh, cô vẫn cứ bị anh giữ chặt.
“Bà Lý, thu móng vuốt của em lại đi, anh chỉ vì tốt cho em thôi.” Giọng điệu của anh hơi nặng nề.
“Anh không cần làm vậy, Lý Thế Nhiên, quan hệ của chúng ta là thế nào anh không rõ sao?” Hứa Như hờ hững hỏi.
Lý Thế Nhiên rũ mắt, tay dừng trên eo nhỏ của cô dần siết chặt lại.
Anh ôm chặt cô, khoảnh khắc đó như muốn ấn cô vào trong xương cốt vậy.
Cô cảm nhận được cảm xúc của anh.
Anh quan tâm cô, không phải sao?
Cô nâng mắt, đầu ngón tay níu lấy cổ áo anh, chắc chắn nói: “Lý Thế Nhiên, anh thích em.”
Rõ ràng anh đã thích cô.
Nghe vậy, đáy mắt Lý Thế Nhiên trở nên tối tăm, lòng bàn tay anh dán lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, con ngươi đen nhánh nhanh chóng trở lại vẻ nặng nề.
Anh không nói gì.
Ở trong mắt Hứa Như, đó chính là ngầm thừa nhận.
Nhưng cô vẫn mãi không quên được lời anh nói: Anh sẽ không thích cô.
“Vì sao anh không thừa nhận, anh có biết em vẫn luôn rất mâu thuẫn không, em càng ngày càng kháng cự mối quan hệ này, em không muốn đến gần anh, nhưng em vẫn không thể chống lại lực hấp dẫn của anh với em.”
“Lý Thế Nhiên, em thích anh.”
Hứa Như nâng mắt sáng quắc nhìn anh.
Cô không muốn trốn tránh nữa, cô muốn tiến thêm một bước với anh.
Suy nghĩ này trở lên mãnh liệt trước giờ chưa từng có.
Cô tin tưởng anh, nhưng cô càng hy vọng anh sẵn lòng thẳng thắn thành khẩn với cô hơn.
Sau khi nói xong, cảm xúc trong đáy mắt người đàn ông thay đổi quá nhanh, Hứa Như hoàn toàn không thể nhìn rõ.
Nhưng động tác mạnh mẽ của anh lại nuốt chửng lý trí của cô.
Nụ hôn nóng rực của anh ập xuống như mưa rền gió dữ, anh bế cô lên bàn làm việc, ôm lấy thắt lưng cô, anh muốn cô đến gần mình, muốn sự chủ động của cô, muốn cô cho anh tất cả.
Hứa Như ngửa cổ, anh có bao nhiêu nhiệt liệt, cô cũng có bấy nhiêu khát vọng.
Đáy lòng bằng phẳng trước giờ như bị nhóm lên, tay cô kéo một cái, cúc áo sơ mi của Lý Thế Nhiên rơi xuống, tay cô duỗi vào trong.
Sự nóng bỏng trong đáy mắt người đàn ông bắt đầu lan tràn không chút che giấu.
Anh nhìn cô: “Em có biết mình đang làm gì không?”
“Em biết, Lý Thế Nhiên, em muốn anh.”
Giây tiếp theo, anh từ bị động trở thành chủ động, đẩy ngã cô, đè người lên…
…
Căn phòng lộn xộn tỏ rõ sự điên cuồng khi nãy, Hứa Như tựa vào lòng Lý Thế Nhiên, tim đập rất nhanh.
Cô chưa từng nghĩ tới mình lại có một mặt điên cuồng như vậy.
Cảm xúc của cô bị kìm nén quá lâu lại là liều lĩnh như thế.
Cho dù năm đó ở bên Trần Minh Thành, cô cũng chưa từng nhiệt tình như vậy.
Cô hiểu rõ, tình cảm của mình với anh đã không thể khống chế được nữa rồi.
“Bà Lý, thích không?” Cằm anh gác trên đỉnh đầu cô, giọng nói lưu luyến.
Hứa Như gật đầu, màu đỏ ửng trên da thịt vẫn chưa rút đi, thân thể như vẫn còn đang thiêu đốt.
Cô nâng mắt, ánh mắt kiên định.
“Vậy còn anh?” Cô hỏi anh.
Lý Thế Nhiên nhìn cô, môi mỏng hơi cong lên: “Ừm, anh rất thích, bà Lý.”
Hai chữ cuối cùng, gần như biến mất trong âm cuối của anh.
Nhưng Hứa Như nghe thấy rồi, lại chủ động hôn lên môi anh.
Mãi đến khi tiếng đập cửa dồn dập vang lên cô mới đẩy anh ra.
Khuôn mặt cô nóng rực, vội vàng mặc quần áo vào.
Lý Thế Nhiên lại không hề hoang mang chút nào.
Hứa Như nhìn anh, người đàn ông này đúng là… đẹp không có góc chết…
Người đi vào là Cao Bân, trong không khí như còn tràn ngập cái mùi kia, anh ta biết điều cúi đầu, báo cáo xong thì lập tức đi ra ngoài.
Hứa Như đứng sau cửa phòng nghỉ nhớ lại cảnh khi nãy, thân thể khẽ run.
Cô khi nãy, ngay cả chính cô cũng cảm thấy xa lạ.
Nhưng cô cũng không hối hận.
Tiếng bước chân quen thuộc ngày càng gần, còn chưa lấy lại tinh thần thì cô đã bị kéo vào lòng anh.
Cô bị anh đè lên ván cửa, một nụ hôn nồng nhiệt lại ập đến.
Bây giờ Hứa Như đã bình tĩnh hơn, nhìn anh không chớp mắt.
Cô sẽ không nhìn lầm tình cảm nồng đậm trong mắt anh.
Anh thích cô.
Nhưng cô không biết quá nhiều chuyện của anh.
Cô muốn dấn thân vào, nhưng kết quả là thế nào thì cô không có cách nào biết được.
Nhưng anh từng hứa hẹn bà Lý chỉ có thể là cô, cô sẵn lòng tin tưởng anh.
Đột nhiên, bụng của Hứa Như phát ra tiếng “ùng ục”, Lý Thế Nhiên cong môi, bàn tay dán lên bụng cô.
“Đói à?”
Hứa Như ngoan ngoãn gật đầu.
“Muốn ăn gì?”
“Muốn ăn anh.” Hứa Như nghịch ngợm nói.
Lời này chọc người đàn ông nóng lên, ôm lấy gáy cô: “Em chắc là mình chịu được chứ?”
Hứa Như lập tức ngăn anh lại, cô rất hiểu thể lực của Lý Thế Nhiên, cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh.
Cô ngoan ngoãn đầu hàng: “Chúng ta đi ăn gà rán đi.”
“Nhóc tham ăn.” Lý Thế Nhiên cưng chiều xoa tóc cô, mặc quần áo lại giúp cô.
Anh trở nên săn sóc thật sự khiến người ta không có sức chống cự.
Hứa Như nhìn người đàn ông trước mặt, lại trộm hôn một cái.
Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, nắm lấy cằm cô, ánh mắt nóng cháy tựa như giây tiếp theo có thể ăn cô vào bụng vậy.
Hứa Như thật sự đói rồi…
“Em rất đói…” Cô mềm mại làm nũng.
Lúc này Lý Thế Nhiên mới bỏ qua cho cô, nắm lấy tay nhỏ bé của cô.
Cao Bân đứng ngoài cửa, rõ ràng khi nãy lúc hai người đến còn không thèm nhìn nhau, lúc này giống như sau khi chiến đấu xong còn đằm thắm hơn lúc trước nữa?
Hứa Như liếc mắt nhìn thấy Cao Bân, đột nhiên hơi lúng túng.
Cái mùi này còn chưa tản đi, chắc chắn Cao Bân đã biết rồi…
Nhận ra sự lúng túng của Hứa Như, Lý Thế Nhiên nói bên tai cô: “Bây giờ biết sợ rồi, khi nãy còn chủ động lắm mà?”
Hứa Như:…
Còn không phải vì người đàn ông bùng nổ lực hấp dẫn này sao!
“Dạo này đến Lý Thị làm đi, anh thiếu một thư ký.”
“Có lương không?” Mắt Hứa Như sáng lên.
Cô vẫn còn thiếu tiền Lý Thế Nhiên đó.
Lý Thế Nhiên liếc cô, sờ cái mũi nhỏ của cô: “Em còn thiếu tiền à?”
“Thiếu, rất thiếu là đằng khắc!”
“Thẻ anh cho em là không giới hạn đấy.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
“Nhưng đó là tiền của anh, không phải của em.”
“Của anh chính là của em.” Lý Thế Nhiên xụ mặt.
A…
Hứa Như nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, lúc trước cô chưa từng cảm thấy mình và Lý Thế Nhiên là vợ chồng thật sự, cho nên vẫn luôn tính rõ chuyện tiền bạc.
Nhưng cô cũng đã biết hoàn toàn tính không rõ được từ lâu rồi…
“Bà Lý, nếu thích anh thì nhất định phải tiêu tiền của anh.” Lý Thế Nhiên thấy cô còn do dự thì ra lệnh.
Hứa Như:…
“Nguỵ biện!”
“Nghi ngờ anh hả?” Ánh mắt của anh trở nên nguy hiểm.
Hứa Như hoảng hốt, bây giờ vừa nhìn vào mắt Lý Thế Nhiên đã cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ bị ăn sạch vào bụng…
“Đương nhiên không dám…”