Đột nhiên, tiếng mở cửa truyền tới, Hứa Như vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Lý Thế Nhiên đã tiến vào.
Cô lập tức xuống giường, cảnh giác mà nhìn anh.
Tống Mỹ cũng đi theo sau bước vào: “Con gái à, mẹ thấy bây giờ cũng đã muộn rồi, bác sĩ Lý cũng mệt rồi đó, hôm nay các con cứ ngủ ở đây đi.”
“Không được!” Hứa Như lập tức từ chối, bây giờ cô không muốn ở cùng một phòng với Lý Thế Nhiên chút nào hết.
Nhưng Lý Thế Nhiên lại thân mật mà ôm lấy đầu của Hứa Như, kìm cô lại không thể nào động đậy được: “Nghe mẹ đi, anh cũng không muốn bôn ba qua lại.”
Hứa Như: …
Tống Mỹ đương nhiên là vui vẻ cười ha ha: “Thế Nhiên à, con đừng chê chỗ của bọn mẹ ở đây nhỏ, nhưng mà ở rất là ấm cúng, vậy mẹ cũng không quấy rầy hai đứa nữa.”
“Mẹ, chúc ngủ ngon.” Lý Thế Nhiên lễ phép nói.
Hứa Như từ đầu đến cuối đều xị mặt, muốn đẩy anh ra, nhưng Lý Thế Nhiên lại cường thế mà đẩy cô lên tường, anh nhìn xuống cô từ trên cao, đôi con ngươi đen híp lại.
Không biết từ lúc nào mà anh đã cầm lấy điện thoại của cô rồi, đôi môi mỏng nhếch lên đầy trêu ghẹo: “Muốn biết điều gì cứ trực tiếp hỏi anh là được rồi.”
Hứa Như quay đầu qua chỗ khác, mím môi lại không nói tiếng nào.
Muốn lấy lại điện thoại, nhưng Lý Thế Nhiên lại nhấc tay lên, cô lại không với tới được.
“Em không muốn biết gì hết.” Cô cất giọng lạnh băng.
“Thói quen khẩu thị tâm phi của bà Lý khi nào mới có thể sửa đây, hửm?” Anh ngước cằm của cô lên, dưới đáy mắt toàn là sự ung dung bình tĩnh.
Hứa Như bất giác tức đến cắn môi: “Khi nào anh mới thay đổi được thói quen lúc nào cũng bắt nạt em đây!”
“Anh bắt nạt em khi nào?” Vẻ mặt Lý Thế Nhiên hiện lên sự ngây thơ vô tội.
“Chính là ngay bây giờ, em còn chưa đồng ý cho anh ở lại, anh đã tự ra chủ trương ở lại rồi, anh lập tức đi về cho em…” Hứa Như đẩy anh.
Nhưng mà sức lực của cô làm sao mà so với Lý Thế Nhiên cho được, sau một hồi cô ra cả một thân mồ hôi, Lý Thế Nhiên vẫn đứng vững ở trước mặt của cô.
Ánh mắt mà Lý Thế Nhiên nhìn cô lộ ra sự sủng nịch, anh sờ sờ đầu của cô: “Nếu như anh về rồi, mẹ sẽ lo lắng đó.”
Nghe vậy, Hứa Như liền cau mày, vừa này Tống Mỹ nhìn thấy Lý Thế Nhiên đến thì vô cùng vui, cô không muốn làm bà thất vọng.
Dù sao kết hôn với Lý Thế Nhiên, cũng là vì để cho mẹ yên tâm.
“Giường của em nhỏ, em trải đệm nằm đất cho anh, anh ngủ đó đi.” Hứa Như nói rồi tìm khăn trải giường và chăn từ trong tủ.
Lý Thế Nhiên cau mày, nhìn thấy bóng ảnh bận rộn của Hứa Như, anh ôm lấy cô từ sau, dựa đầu trên vai cô lẩm bẩm nói: “Bà Lý nỡ sao?”
Hứa Như chợt cứng đờ, thấp giọng nói: “Nếu không thì anh ngủ giường đi.”
Lý Thế Nhiên từ nhỏ chắc đã sống trong nhung lụa rồi, chỉ e là chưa có trải đất nằm qua, vậy thì cô nhường một chút vậy.
Sắc mặt Lý Thế Nhiên càng trầm hơn, anh cường thế mà xoay người Hứa Như lại, khiến cô không thể không đối mặt với anh.
“Ngủ cùng nhau.” Ngữ khí của anh hoàn toàn là mệnh lệnh.
Hứa Như lộ ra thần sắc kháng cự, cô lắc đầu: “Không.”
Vừa ngồi xổm xuống định trải ga giường ra thì cả người của Hứa Như đột nhiên bị bế lên, cô kinh ngạc kêu lên, sau đó Lý Thế Nhiên đặt cô xuống giường, thân ảnh cao lớn của anh đè xuống, Hứa Như ở dưới thân của anh.
Cô chớp chớp mắt, nhịp tim có hơi hoạn, chiếc cằm bị siết lấy, cô không thể không đối diện với đôi con ngươi đen như đá vỏ chai của anh, sâu thẳm, mênh mông.
“Lý Thế Nhiên…”
“Ngoan, anh đi tắm trước, nếu buồn ngủ rồi thì ngủ trước đi.” Vốn tưởng anh sẽ làm gì đó, nhưng chỉ là hôn nhẹ lên mắt của Hứa Như một cái thôi.
Hứa Như thở phào, sau đó vẫn xuống đất trải khăn trải giường ra, tìm một cái chăn thật dày, ngủ ở dưới đất.
Không lâu sau khi Lý Thế Nhiên ra ngoài, Hứa Như lập tức nhắm mắt, giả vờ mình đã ngủ rồi.
Lý Thế Nhiên híp đôi mắt lại, lại một lần nữa khom eo bế ngang cô lên, Hứa Như lập tức mở mắt ra, đôi tay theo bản năng ôm lấy cổ của anh.
Mới phát hiện…khuôn ngực lõa lồ của Lý Thế Nhiên, thân trên không có mặc cái gì cả!
Còn bên dưới…cũng chỉ quấn một chiếc khăn lông…
Khuôn mặt cô đỏ bừng, mới nhớ ở chỗ này cũng không có quần áo gì có thể cho anh mặc được.
“Hay là anh mặc đồ của em trước đi?” Hứa Như nằm ở trong lòng anh, không chịu nổi cái cám dỗ khiến người ta xịt máu mũi này.
Thân hình của Lý Thế Nhiên là tỉ lệ hoàng kim, khuôn ngực rắn chắc có vài giọt nước, di chuyển xuống dưới, cô nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào…
Lý Thế Nhiên hài lòng mà nhìn biểu cảm của cô, khuôn mặt tuấn mỹ tiến sát, hoàn mỹ vô cùng.
“Quần áo của em không vừa.”
“Vậy làm sao đây…” Hứa Như nuốt nước bọt, cảm thấy mình sắp chìm chết trong mỹ nam kế của Lý Thế Nhiên rồi.
“Ngày mai Cao Bân sẽ đưa quần áo của anh tới, nên làm phiền bà Lý đi lấy cho anh rồi.” Lý Thế Nhiên nói xong thì đã nằm xuống giường, cánh tay dài ôm lấy chiếc eo thon thả của Hứa Như, thân mật vô cùng.
Lưng của cô dán sát vào lồng ngực của Lý Thế Nhiên, tuy cô có mặc đồ ngủ, nhưng không biết tại sao mà cứ cảm thấy mình hình như là sắp bị cháy đến nơi rồi, càng tiến gần thì càng nóng, cô nhịn không được mà vén chăn ra.
“Lý Thế Nhiên, anh cách xa em một chút! Em ngủ dưới sàn nhà!” Hứa Như quật cường mà cau mày.
Cả người Hứa Như không được tự nhiên.
Nhưng Lý Thế Nhiên cứ ôm cô không chịu buông tay, Hứa Như lại giãy dụa không được, cô tức giận trừng anh, nhưng Lý Thế Nhiên đã sớm nhắm mắt lại rồi, hình như đã ngủ?
Hứa Như cúi đầu xuống, ánh mắt rơi trên ngũ quan sâu sắc rõ ràng của anh, chậc chậc, khuôn mặt này thật khiến người ta đố kỵ mà.
Ngón tay của cô tiến gần, từ từ xoa xoa ngũ quan của anh, ngay cả làn da cũng mịn màng thế này, không có chút tì vết, còn cô thì thỉnh thoảng còn mọc mụn nữa.
Hứa Như phồng má, đầu ngón tay lướt qua sống mũi cao thẳng của Lý Thế Nhiên, nhẹ nhàng nhéo một cái.
Vừa đắc ý cười một cái, Lý Thế Nhiên đột nhiên mở mắt ra, Hứa Như chợt hoảng loạn, tay cũng không biết nên đặt ở đâu nữa…
Cô tưởng anh ngủ rồi!
Cho nên là giả vờ ngủ sao?
Hứa Như hậm hực nhìn anh, lập tức xoay lưng lại.
Nhưng bàn tay đã bị bàn tay to lớn của Lý Thế Nhiên hoàn toàn nắm lại, thanh âm từ tính của anh rơi vào bên tai: “Bà Lý động đậy lung tung trên người anh, sẽ bén lửa đó.”
Thanh âm vừa dứt, hô hấp đã bị Lý Thế Nhiên hoàn toàn chặn lại, cô trừng to mắt, bị anh hoàn toàn chiếm quyền chủ động.
“Hửm? Em cũng muốn?” Lý Thế Nhiên nhướng mày, dưới đáy mắt mang theo những ý cười.
Hứa Như làm gì có thể chống cự được, nhưng nghĩ đến cách âm ở chỗ này có thể không được tốt lắm, nếu như có động tĩnh gì…Tống Mỹ chắc chắn sẽ nghe thấy.
Cô lập tức chống cự mà lắc đầu, lật người lại đưa lưng về phía Lý Thế Nhiên: “Em không muốn, không muốn chút nào hết!”
Lý Thế Nhiên thấp giọng cười ra tiếng, sau đó lại ôm Hứa Như vào trong lòng mình, nhưng mà đêm nay, suy cho cùng cũng rất khó chịu.
Còn Hứa Như thì mất ngủ cả đêm, sáng sớm hôm sau đã dậy thật sớm để chuẩn bị bữa sáng với Tống Mỹ.
Lúc này, chuông cửa reo lên, nhìn thấy là Cao Bân đem một bộ quần áo đến, Hứa Như lịch sự nhận lấy, vừa mới đi về phòng thì nhìn thấy Lý Thế Nhiên vừa mới dậy…
Cả người anh lúc này đây không tấc vải che thân, nhìn thấy Hứa Như thì điềm tĩnh vô cùng.
Nhưng Hứa Như sao mà điềm tĩnh cho được, mới sáng sớm đã nhìn thấy cảnh tượng này, cô vừa tức vừa xấu hổ!