Tần Nhi bất mãn: “Đúng là âm hồn không tan.”
Trần Minh Thành nhíu mày, đi về phía Hứa Như.
Một bóng mờ phủ xuống trước mặt, Hứa Như biết ngay đó là ai.
“Có chuyện gì?” Giọng nói của cô rất bình tĩnh.
“Sao em lại ở đây?” Trần Minh Thành lạnh lùng hỏi.
Nếu Hứa Như nói lung tung hình ảnh cô nhìn thấy khi nãy ra ngoài, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Tuyệt đối đều là đả kích với cả anh ta và Tần Nhi!
“Tôi ăn cơm ở đây ảnh hưởng gì đến anh à?” Hứa Như sầm mặt không vui.
Hai người này đúng là cứ thích gây chuyện.
Nhưng Tần Nhi không phải là vợ chưa cưới của Kỳ Chiến sao, không ngờ hai người này vẫn còn ở bên nhau.
Dù sao cũng không phải thứ tốt lành gì.
“Chỉ cảm thấy trùng hợp thôi.” Nét mặt Trần Minh Thành nặng nề.
“Anh đến để cảnh cáo tôi không được nói ra ngoài chuyện của anh và Tần Nhi đúng không.” Hứa Như hờ hững nói.
Trần Minh Thành cứng đờ, yên lặng siết chặt tay.
Tần Nhi bên cạnh kiêu ngạo khoanh tay, lạnh lùng nói: “Cô biết là được, Hứa Như, giữ kín cái miệng mình đi.”
Hứa Như cười châm chọc, cô cũng không có hứng thú nói nhiều chuyện người khác.
Nhưng suy cho cùng hai người này vẫn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô rồi.
Không ăn đồ trước mặt nữa, Hứa Như tuỳ tiện đi dạo ở gần đó, bây giờ đã là buổi tối, trong trung tâm thương mại rất náo nhiệt, cô đi dạo một lát, vô thức đứng trước một cửa hàng đồ nam.
Cái áo sơ mi màu trắng viền vàng trong tủ kính đập vào mắt.
Bình thường Lý Thế Nhiên có rất nhiều áo sơ mi trắng, nhưng cô chưa từng thấy cái này cùng kiểu với cái này.
Nhân viên bán hàng thấy Hứa Như đứng ở bên ngoài thì chủ động nghênh đón: “Chào cô, cô đúng là có mắt nhìn, đây là kiểu giới hạn mùa này của tiệm chúng tôi, chỉ còn lại một cái thôi, nếu muốn mua thì phải tranh thủ đó ạ.”
Hứa Như khựng lại, hơi chần chừ.
“Muốn mua cho bạn trai sao? Anh ấy cao bao nhiêu nặng bao nhiêu?” Nhân viên bán hàng nhiệt tình hỏi.
“Một mét chín, cân nặng thì, tôi không rõ ràng lắm… nhưng vóc dáng của anh ấy rất đẹp!” Hứa Như ngẫm nghĩ rồi nói.
Cô không quá hiểu biết về cân nặng của đàn ông, nhưng cô từng thấy cơ bắp của Lý Thế Nhiên, rắn chắc rõ ràng, hoàn mỹ như được điêu khắc tỉ mỉ vậy, rất quyến rũ.
“Cái này là số lớn, chắc không chênh lệch lắm đâu.” Nhân viên phục vụ đưa áo sơ mi cho Hứa Như.
Nhưng giây tiếp theo, cửa hàng trưởng lập tức chạy tới, kéo nhân viên lại: “Cái áo sơ mi này đã được đặt trước rồi!”
“Đây không phải cái áo cuối cùng sao?” Hai người nhỏ giọng nói với nhau.
“Lúc giữa trưa có một khách hàng đã trả tiền mua rồi.” Sắc mặt cửa hàng trưởng nặng nề.
Bây giờ áo sơ mi ở trên tay Hứa Như, bọn họ cũng không thể không biết xấu hổ mà lấy lại.
Nhưng Hứa Như đã mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, đã tự động tưởng tượng ra… dáng vẻ Lý Thế Nhiên mặc cái áo sơ mi này rồi.
Rất đẹp…
Cô hơi không nỡ…
“Ngài Kỳ, anh đến rồi!” Lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân từ xa đi đến gần, cửa hàng trưởng lập tức xoay người nghênh đón.
Hứa Như nâng mắt, đúng là không muốn gặp ai sẽ thấy người đó.
Rõ ràng Kỳ Chiến cũng nhìn thấy Hứa Như, môi mỏng hơi cong lên, đi về phía cô.
Thấy áo sơ mi cô cầm trên tay, nghiền ngẫm nói: “Mua cho Lý Thế Nhiên à?”
Hứa Như đề phòng lùi về sau nửa bước: “Không liên quan đến anh.”
Kỳ Chiến cười nhạt, cũng không tức giận.
Cửa hàng trưởng bên cạnh đã sớm lo lắng không yên, bây giờ hoàn toàn không thể đưa áo sơ mi cho Kỳ Chiến được, thoáng không dám lên tiếng.
“Chậc chậc, tôi có thể thử cho em xem hiệu quả, Hứa Như, thân thiện với tôi chút đi, tôi không có ý xấu đâu.” Giọng điệu của Kỳ Chiến trầm thấp dịu dàng
Hứa Như nhìn người đàn ông trước mắt, dáng người của anh ta đúng là xấp xỉ với Lý Thế Nhiên.
“Không cần.” Sau một lúc lâu, Hứa Như vẫn từ chối.
Kỳ Chiến nhíu mày, tốt xấu gì anh ta cũng là một người đàn ông đẹp trai, bị Hứa Như đối xử lạnh nhạt như vậy, suy cho cùng cũng thấy không vui.
Hứa Như đưa áo sơ mi cho nhân viên phục vụ: “Gói lại giúp tôi.”
Nhân viên nhìn Hứa Như lại nhìn Kỳ Chiến vừa mới đến, lại không dám nhận lấy.
Cái áo sơ mi này là được Kỳ Chiến đặt trước.
Nhưng, nếu hai người trước mặt quen nhau… Cửa hàng trưởng nhanh chóng tươi cười: “Thưa cô, cái áo sơ mi cuối cùng này đã được ngài đây đặt trước lúc trưa rồi, hay là hai người thương lượng đi?”
Cửa hàng trưởng ném vấn đề khó giải quyết lên người Hứa Như và Kỳ Chiến.
Kỳ Chiến nhíu mày nhìn cô.
Rõ ràng cô cũng rất thích cái áo sơ mi trên tay.
Nhưng nếu cô mua cho Lý Thế Nhiên, anh ta thấy không được vui lắm.
“Nếu tôi đã đặt trước lúc trưa rồi, Hứa Như, đưa tôi.” Kỳ Chiến duỗi tay qua.
Hứa Như hơi khựng lại, nhìn xuống áo sơ mi, cũng không quá chần chừ.
Cô sẽ không giành đồ của người khác.
Chỉ là hơi tiếc thôi.
Cửa hàng trưởng không ngờ chuyện này giải quyết dễ dàng như thế, thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đóng gói áo sơ mi lại đưa cho Kỳ Chiến, anh ta đã tính tiền trên mạng rồi, cửa hàng trưởng tiễn anh ta ra đến cửa.
Hứa Như đã sớm rời khỏi, nhưng không bao lâu Kỳ Chiến lại âm hồn không tan đuổi theo kịp.
Anh vốn đẹp trai hút mắt, lúc đôi mắt hoa đào nheo lại rất trêu người, không ít cô gái xung quanh đều nhìn qua.
Kỳ Chiến như không nhận ra, nhanh chóng đuổi tới bên cạnh Hứa Như.
“Ăn cơm chưa?” Anh ta hỏi.
“Kỳ Chiến, anh rảnh lắm sao?” Hứa Như lạnh lùng hỏi.
Cô nhanh chân bước ra cửa.
“Nếu chưa ăn thì tôi mời em, coi như bồi thường chuyện em không mua được áo sơ mi.” Kỳ Chiến cong môi mỏng.
Đuổi theo Hứa Như hoàn toàn là hành động theo bản năng, cô luôn có thể hấp dẫn anh như vậy.
“Không cần.”
Kỳ Chiến sa sầm mặt không vui, sau đó chặn đường Hứa Như lại.
“Cho tôi chút mặt mũi đi?” Kỳ Chiến nheo mắt, tràn đầy vẻ giận dữ.
Hứa Như nhíu mày, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh Trần Minh Thành và Tần Nhi nắm tay nhau.
Cô cười nhạt nói: “Kỳ Chiến, mặt mũi của anh cũng không phải tôi cho, nếu anh rảnh thế thì ở bên vợ chưa cưới của mình nhiều hơn đi.”
Nét mặt Kỳ Chiến càng nặng nề hơn, Tần Nhi?
Anh ta thật sự luôn không đi với cô ta.
Từ trước đến giờ anh ta vẫn không để ý đến cô ta.
Nhưng nghe thấy Hứa Như nhắc tới, anh ta hơi bất ngờ.
“Tôi cũng không rảnh, chỉ là bây giờ trùng hợp gặp được em thôi.” Kỳ Chiến mặt dày nói.
“Tôi không có thời gian đi với anh, Tổng Giám đốc Kỳ, tôi phải về rồi.” Hứa Như vòng qua anh ta.
Kỳ Chiến lạnh lùng nheo mắt lại nhìn áo sơ mi trên tay, ném nó vào trong thùng rác.
Vừa mới nâng mắt, hai bóng dáng quen thuộc trong cửa hàng đối diện đập vào mắt.
Anh ta không đi vào, chỉ đứng nhìn từ xa, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo.
Trở về khách sạn, Hứa Như gặp Lê Nhan Vinh trong thang máy.
Anh ta khoác vai một người phụ nữ xinh đẹp xuất chúng, dáng người yểu điệu, ngũ quan tinh xảo, vẫn luôn thì thầm trong lòng Lê Nhan Vinh, khiến người đàn ông rất vui sướng.
Lê Nhan Vinh nâng cằm cô ta lên, lúc nâng mắt mới phát hiện Hứa Như đi vào rồi.
“Chị dâu, sao cô đi một mình vậy, tên Lý Thế Nhiên kia đâu?”