Lý Thế Nhiên nhướng mày, nụ cười ánh lên trong mắt: “Ra ngoài đợi đi, vết thương xấu xí lắm.”
Hứa Như ngập ngừng giây lát, bác sĩ nhanh chóng vào phòng, cô mới không thể không thả anh ra.
Chỉ có điều, không thể yên tâm cho nổi, vẫn luôn đứng đợi ngoài cửa.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Lý Thế Nhiên mới bước ra, cánh tay đeo băng, nhưng không ảnh hưởng đến chuyện tự do hoạt động của anh.
Nghĩ đến việc lần trước anh bị thương lòng bàn tay, bây giờ lại bị thương khuỷu tay, nỗi lo âu giăng kín gương mặt cô.
“Có cần nhập viện theo dõi không?” Cô hỏi bác sĩ.
“Không cần đâu, mấy ngày nữa đến thay thuốc là được.”
Mặc dù bác sĩ nói như thế, nhưng Hứa Như vẫn không yên tâm nổi, trên đường về cô vẫn luôn nhìn Lý Thế Nhiên, để xác định thêm lần nữa rằng người đàn ông bên cạnh vẫn bình an.
Dường như nước mắt không kềm chế được mà trào ra, cô lập tức quay đầu sang hướng khác.
Kể từ lúc nào mà mình lại yếu đuối như thế này chứ.
Rõ ràng chỉ mới có nửa ngày trôi qua, nhưng lại khiến cô có cảm giác như cả một thế kỷ.
“Cô Lý, anh sẽ luôn ở bên cạnh em mà.” Lý Thế Nhiên quay mặt cô lại, ôm cô thật chặt vào lòng mình.
Tiếng tim đập đều đặn của Lý Thế Nhiên vang lên bên tai cô, hơi thở của cô dần dần trở nên bình tĩnh.
“Anh hứa đấy nhé.” Hứa Như nói.
Lý Thế Nhiên gật đầu, nâng đầu cô lên, hôn cô đắm đuối.
Hứa Như nhắm chặt mắt lại, chủ động quàng tay qua cổ anh, đã không khống chế nổi thì cứ trầm luân vậy.
Bởi vì Lý Thế Nhiên bị thương, cộng với việc bệnh viện bị hỏa hoạn, cần phải xây lại, cả một tháng sau, gần như Lý Thế Nhiên luôn ở trong trạng thái nghỉ ngơi.
Lúc cuối tuần, Hướng Hoằng đến thăm, thấy Lý Thế Nhiên biếng nhác ngồi trên ghế sô pha, Hứa Như đang đút anh ăn trái cây.
Cơm chó bị ném vào mặt, anh ta bất mãn ngồi xuống: “Lý Thế Nhiên, tôi thấy cậu hồi phục cũng khá lắm đấy.”
“Tất nhiên rồi, chủ yếu là được thỏa mãn trong chuyện tình cảm đó mà.” Lý Thế Nhiên nhếch môi.
Hứa Như giật mình, người đàn ông này đang nói cái gì vậy?
“Hai người nói chuyện đi, nhớ đấy, cánh tay phải không được dùng sức.” Biết bọn họ muốn bàn công việc, Hứa Như thức thời đi vào phòng, nhưng cô vẫn thấy không yên tâm mà liên tục dặn dò.
Hướng Hoằng nhìn Hứa Như, rồi nhìn người đàn ông chìm sâu trong tình ái này: “Chẳng phải hai người kết hôn trên hình thức thôi hả? Đóng kịch cho ai coi đây?”
“Mướn cậu lo à?” Lý Thế Nhiên lạnh lùng đáp.
“Tôi quan tâm cậu đấy thôi, tôi cảm thấy cô ấy bình thường quá.” Hướng Hoằng trầm giọng đáp.
Anh ta là người biết được thân phận thật sự của Lý Thế Nhiên, cho dù bây giờ ông cụ Lý chấp nhận cô ấy, cũng không đồng nghĩa với việc sau này cô ấy sẽ được nhà họ Lý công nhận.
“Hướng Hoằng, cậu đi về cho tôi.” Lý Thế Nhiên đanh mặt, cơn giận dữ sục sôi.
Hướng Hoằng nhíu mày, thôi vậy, không nói nữa.
“Bàn công việc đi.”
Đến lúc này gương mặt Lý Thế Nhiên mới dịu xuống đôi chút: “Việc sau này, tôi tự có cách của mình.”
Tối hôm đó, Hứa Như nấu canh trong nhà bếp, vừa học hỏi người hầu vừa chuẩn bị nguyên liệu.
Cả một nồi đầy ứ giò heo, Lý Thế Nhiên nhìn nhìn ngó ngó, sắc mặt thoắt thay đổi.
“Cô Lý, hôm nay anh ăn no lắm rồi.” Anh ôm cô ngồi xuống.
“Chỉ ăn canh thôi mà, ăn thêm vài cái giò heo đi, nghe lời em.” Hứa Như dịu dàng dỗ dành.
Mấy ngày nay cô mới biết, người đàn ông này thuộc dạng ăn mềm không ăn cứng điển hình.
Nhưng lần này anh vẫn không chịu, ngồi yên thin thít, chỉ muốn ôm Hứa Như rồi hôn cô.
Cô lập tức giơ tay cản đôi môi mỏng của anh lại: “Ăn hết đã rồi hôn sau.”
“Cô Lý à, mai anh sẽ ăn.” Lý Thế Nhiên nhíu mày, nhấc tay đẩy cái nồi ra xa.
“Em vất vả nấu hết ba tiếng đồng hồ đấy, Lý Thế Nhiên, anh đối xử với thành quả lao động của em như vậy sao?