Hơn nữa Dược Phẩm Thiên Nhất đã mở họp báo ở thành phố Nam Châu công bố quy trình từ nghiên cứu đến đưa ra thị trường của loại thuốc này, nghiêm cẩn chính quy đàng hoàng, cũng không phải thuốc giả như trên thành phố nói.
Trước mắt cảnh sát đang điều tra nơi tung tin ác ý về loại thuốc này, lại thêm chứng cứ Dược Phẩm Thiên Nhất cung cấp, cuối cùng tìm đến một toà soạn.
Nhưng người phụ trách lại tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì cả, cũng không hề tung ra tin thuốc giả.
Tập đoàn Bác Thông.
Kỳ Chiến nhìn tin tức trên mạng, môi mỏng nở nụ cười châm chọc.
“Tổng Giám đốc Kỳ, anh cảm thấy cần tiếp tục hợp tác với Dược Phẩm Thiên Nhất không?” Trần Minh Thành không đoán ra suy nghĩ của Kỳ Chiến.
“Hợp đồng đã ký rồi, Tổng Giám đốc Trần muốn tập đoàn Bác Thông chúng tôi huỷ hợp đồng ư?” Kỳ Chiến nheo mắt lại.
“Đương nhiên không phải, tôi chỉ sợ danh tiếng của loại thuốc này không được tốt lắm, sẽ ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ.” Trần Minh Thành nhíu mày.
Ngồi trên địa vị cao, điều cần suy nghĩ cũng nhiều.
“Đó là vấn đề cậu phải xử lý, sao hả, còn muốn tôi dạy cậu à?” Ánh mắt Kỳ Chiến trở nên sắc bén.
Trần Minh Thành gật đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Rời khỏi phòng làm việc, Tần Nhi đang đợi bên ngoài, nhíu mày nhìn Trần Minh Thành.
“Hôm nay là cơn gió nào thổi bà Kỳ tương lai tới đây thế.” Kỳ Chiến hút điều thuốc, đáy mắt loé lên ý cười u ám.
“Dược Phẩm Thiên Nhất đã điều tra ra toà soạn Y Vân, anh không lo sẽ điều tra đến tôi sao?” Tần Nhi hơi lo lắng.
Là cô ta mượn toà soạn Y Vân tung tin thuốc giả ra ngoài, nhưng trước đó là Kỳ Chiến đã đồng ý sẽ bảo vệ cô ta.
Nhưng chuyện này từ đầu đến cuối đều bí mật.
Bây giờ Kỳ Chiến lại như không quan tâm.
“Nghi ngờ năng lực của tôi?” Kỳ Chiến đến gần, đầu ngón tay thon dài đột nhiên nâng cằm Tần Nhi lên.
Hai người lập tức cách nhau rất gần.
Tần Nhi nhíu mày, cô ta vốn không hoàn toàn tin tưởng Kỳ Chiến, nhưng bây giờ lại không thể không dựa vào anh ta.
“Không dám.” Cô ta nhỏ giọng nói, chân mày vẫn nhíu chặt.
Kỳ Chiến cong đôi môi mỏng, đầu ngón tay di chuyển thẳng xuống, cuối cùng dừng lại ở cổ Tần Nhi.
Ánh mắt dừng lại, anh ta lạnh lùng nói: “Dù sao cô vẫn là vợ chưa cưới của tôi, sinh hoạt cá nhân sạch sẽ một chút, ok?”
Tần Nhi run lên, đối diện với ánh mắt đáng sợ của anh ta, cho rằng trên cổ mình có dấu hôn, ánh mắt mang theo bối rối.
“Tôi không biết anh đang nói gì cả.” Cô ta đẩy anh ta ra.
Kỳ Chiến sâu xa nhìn cô ta: “Cô vẫn chưa là bà Kỳ, quyền trả hàng là nằm ở chỗ tôi đấy.”
Tần Nhi tái mặt, cô ta biết, Kỳ Chiến nói được làm được.
Tần Nhi đi vào toilet, đứng trước gương, lại không nhìn thấy chút dấu hôn nào cả, Kỳ Chiến là… lừa cô ta?
Nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo của anh ta, chẳng lẽ anh ta phát hiện ra điều gì?
Lúc này, điện thoại vang lên, là cuộc gọi của Trần Minh Thành.
Tần Nhi nhíu mày, cúp máy.
Vừa rời khỏi Bác Thông, không ngờ lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đợi cô ta trước cửa.
“Tần Nhi, chúng ta tâm sự đi?” Hứa Như mặc váy đen, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, có thêm mấy phần tao nhã mê người.
Tần Nhi khựng lại, không quan tâm đến cô: “Chúng ta không có gì để tâm sự cả.”
“Cô Tần đang chột dạ sao?” Hứa Như nheo mắt lại, cực kỳ có khí thế.
Tần Nhi hít sâu, khoanh tay, lạnh lùng nói: “Tôi chột dạ cái gì? Đến quán cà phê ở đối diện đi.”
Hai người ngồi xuống, Tần Nhi bưng cà phê lên, tâm trạng luôn cực kỳ u ám.
Hứa Như liếc cô ta, lạnh lùng nói: “Tại sao cô lại làm vậy?”
“Tôi làm cái gì?” Tần Nhi hừ lạnh một tiếng.
Hứa Như đẩy tài liệu điều tra qua, bây giờ cảnh sát chỉ mới điều tra đến toà soạn Y Vân, còn Lý Thành Hồng đã điều tra ra là Tần Nhi đứng sau từ lâu.
Nếu giao chứng cứ này cho cảnh sát, Tần Nhi rất có thể sẽ bị phạt.
Cô ta gần như lập tức xé nát phần tài liệu này, tức giận nói: “Hứa Như, cô đừng có vu oan tôi, muốn tìm một tài liệu điều tra giả đến định tội tôi hả? Cô quá ngây thơ rồi.”
“Tôi vu oan cho cô, cô Tần lại đang bối rối cái gì thế?” Hứa Như cười nhạt.
“Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, chỉ thế thôi.” Tần Nhi nói xong, buông cà phê xuống muốn đi.
Hứa Như nhìn bóng lưng của cô ta, nặng nề nói: “Tôi sẽ giao tài liệu này cho cảnh sát, xem thử cuối cùng là thật hay giả.”
Tần Nhi dừng chân, siết chặt tay lại buông ra, sau một lúc lâu vẫn quay về.
“Cuối cùng cô muốn sao?” Tần Nhi nghiến răng nghiến lợi trừng cô.
Hứa Như cười khẽ ra tiếng, thật sự không ngờ có ngày cô lại uy hiếp được Tần Nhi.
“Năm năm trước luận văn tốt nghiệp của tôi bị tố cáo sao chép, có liên quan đến cô không?” Hứa Như không chớp mắt nhìn vào mắt Tần Nhi.
Cô ta mím môi, lúc này đã tỉnh táo lại.
Rõ ràng, Hứa Như đến đây là có mục đích.
“Không có liên quan.” Tần Nhi trả lời.
“Có liên quan với Trần Minh Thành không?” Hứa Như hỏi.
Tần Nhi nhìn cô, sau một lúc lâu mới lắc đầu, lạnh lùng nói: “Tôi không biết, lúc đó Trần Minh Thành vẫn ở bên cô, không phải cô sẽ rõ ràng hơn sao?”
“Nếu cô thật sự không sao chép, sao trường học lại có thể phán tội cô, Hứa Như, cô đừng tự lừa mình nữa.” Tần Nhi lạnh lùng nói.
Hứa Như rũ mắt, cắn chặt môi.
Luận văn của cô là ngồi gõ từng chữ vào trong máy tính, trừ khi bị đổi, nếu không sao lại bị nghi ngờ sao chép được.
“Nếu cô đã không chịu nói thật, vậy tôi cũng chỉ có thể giao tài liệu này cho cục cảnh sát thôi.” Hứa Như hờ hững nói.
Nghe vậy, ánh mắt Tần Nhi dần trở nên lạnh lẽo, thân thể hơi run lên, tức giận nói: “Hứa Như, tôi thật sự không biết gì cả.”
Nhưng rõ ràng Hứa Như không tin.
“Tôi khuyên cô đừng điều tra nữa, nếu không chỉ sẽ tự mình hại mình thôi!” Dứt lời, Tần Nhi lại nói: “Cho dù cô đưa tài liệu này cho cục cảnh sát, tôi vẫn sẽ trả lời như thế, tôi không biết gì cả!”
Sau khi Tần Nhi rời khỏi, Hứa Như ngồi một mình trong quán cà phê, cà phê trong ly đã nguội lạnh từ lâu, cô mới lấy lại tinh thần.
Vừa muốn rời đi, lại có một bóng dáng cao lớn ngồi xuống đối diện.
Kỳ Chiến mặc áo sơ mi trắng quần tây, nhìn qua rất lịch sự tao nhã.
Hứa Như không quan tâm đến anh ta, đi tính tiền.
Kỳ Chiến gọi cô lại: “Nhìn thấy bạn bè, không định ôn chuyện chút sao?”
“Chúng ta không phải bạn bè.” Hứa Như hờ hững nói.
“Chậc, có phải Lý Thế Nhiên không cho em kết bạn với tôi không?”
Hứa Như nhíu mày: “Anh muốn làm bạn bè với tôi, vợ chưa cưới của anh không tức giận à?”
“Nếu đã là bạn bè bình thường, cô ta có gì phải tức giận chứ.” Kỳ Chiến cong đôi môi mỏng.
“Anh cứ ngồi đi, tôi phải đi rồi.” Hứa Như không ở lại nữa.
Kỳ Chiến sa sầm mặt, nhìn chăm chú bóng lưng nhỏ gầy yểu điệu của Hứa Như, đáy mắt dần trở nên nóng rực, rồi lại bị anh kìm nén xuống.