Hứa Như nhìn anh, đã nhiều năm nay, có rất nhiều chuyện cho dù cô hy vọng nhưng lại chưa mở miệng đòi hỏi bao giờ.
Mà bây giờ lại có người biến khao khát của cô thành hiện thực.
“Tôi…Sao cũng được.” Hứa Như đặt hoa xuống, vẫn cảm thấy hơi kỳ cục.
” bà Lý, sống một mình thì có thể tạm bợ cho qua được, nhưng hai người thì khác.”
Lý Thế Nhiên khởi động động cơ, xe ô tô nhanh chóng lái ra khỏi tiểu khu.
Hứa Như cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, một hồi lâu sau đành bỏ cuộc không tháo nó xuống nữa.
Lý Thế Nhiên nói rồi, diễn kịch phải diễn trọn vẹn.
Ngày hôm sau, nhà máy dược phẩm Thiên Nhất.
Hạng mục hợp tác giữa Tần thị và Thiên Nhất chính thức khởi động, vì Hướng Hoằng đi công tác nên Lưu Thanh thay mặt anh ta đi đàm phán, Hứa Như là trợ lý hạng mục này, cô bắt buộc phải theo cùng.
“Hứa Như, đợi lát nữa cậu phải đối mặt với Trần Minh Thành đó.” Lưu Thanh lo lắng nhắc nhở.
Gương mặt Hứa Như rất đỗi bình tĩnh: “Bây giờ thân phận của anh ta chỉ là đối tác của chúng ta mà thôi.”
“Được vậy thì tốt.”
Lưu Thanh cười cười, tới lúc này cô mới chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón tay Hứa Như, ánh mắt sáng bừng lên.
“Nhẫn cưới hả?”
“Coi như là thế.” Bây giờ Hứa Như vẫn cảm thấy hơi lạ lẫm.
“Chà chà, có điều chiếc nhẫn này trông đặc biệt ghê, hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải.”
Lưu Thanh ngẫm nghĩ lại rồi nhất thời vỗ vỗ đùi, cô ấy lướt điện thoại tìm tờ báo ấy đưa cho Hứa Như xem.
Nửa tháng trước Nam thành tổ chức một buổi đấu giá long trọng, một sản phẩm trong số ấy là chiếc nhẫn trên ngón tay Hứa Như đây, giá cả…900 tỷ.
Hứa Như trừng mắt, không thể tưởng tưởng nổi mình đang đeo 900 tỷ trên người.
“Thanh, chắc chắn là giả đó, cái nhẫn của mình chắc là hàng nhái thôi.” Hứa Như nói rồi bèn tháo nhẫn xuống.
Nhưng mà, lại không tháo xuống được.
“Nhiều người muốn đấu giá chiếc nhẫn này lắm đó, đây là hàng thiết kế mới ra trong năm nay của DG, lĩnh không ít giải thưởng quốc tế, độc nhất vô nhị trên toàn cầu, không ngờ Bác sĩ Lý lại mua được rồi.” Lưu Thanh cũng kinh ngạc, vốn dĩ cô chỉ nghĩ Bác sĩ Lý chỉ đẹp trai cộng thêm giỏi y thuật thôi, không ngờ anh lại còn là đại gia ngầm.
Hứa Như ngơ ngẩn, cô lại càng không chút do dự mà muốn tháo nó xuống, Lưu Thanh lại nói: “Bỏ cuộc đi thôi, ý tưởng thiết kế chiếc nhẫn này là một đời chỉ gắn bó với một người, bởi vậy đeo vào rồi không tháo xuống được đâu.”
Hứa Như cũng hết cách, nhưng chắc chắn cô phải trả chiếc nhẫn này cho Lý Thế Nhiên.
Không bao lâu nữa là đến Tần thị, Hứa Như cuộn ngón áp út lại trong vô thức.
Trong cuộc họp, ngoại trừ Trần Minh Thành còn có Tần Nhi và một vài quản lý cao cấp khác.
Hướng Hoằng sẽ giao tiếp qua video, tổng giám đốc Thiên Nhất đã đến rồi.
Các khâu nhỏ trong hợp đồng đều đã được bàn bạc ổn thỏa cả rồi, tiếp theo là quá trình chia lợi nhuận sau khi hoàn thành quá trình nghiên cứu và tung sản phẩm ra thị trường.
Tần thị kiên quyết đòi chia 50%, nhưng Thiên Nhất mới là phía cung cấp kỹ thuật và nhân tài, vốn dĩ bọn họ nắm giữ phần mấu chốt, lợi nhuận của Thiên Nhất không thể ít hơn 60% được.
Bởi vì tranh chấp này mà hai bên giằng co mãi không thôi.
“Trong hạng mục nghiên cứu lần này, Thiên Nhất của chúng tôi đã sắp xếp nhân tài hàng đầu trong các lĩnh vực tham gia nghiên cứu, Tần thị không cung cấp được nguồn vốn này.” Giọng nói Hướng Hoằng trong video trở nên sắc bén.
“Nhân tài? Chúng tôi muốn biết đó là ai?” Tần Nhi hỏi.
Hứa Như ngồi trong góc, Thiên Nhất vẫn chưa ký hợp đồng với nhóm người tham gia nghiên cứu, nhưng khi nãy nghe giọng điệu của Hướng Hoằng nom rất đỗi chân thành.
“Hạng mục này, người phụ trách chính của hạng mục này là Lý Thế Nhiên và đội nhóm của anh ta, chỉ dựa vào mỗi điểm này đã đủ để Thiên Nhất chúng tôi đòi 80% lợi nhuận.
Lý Thế Nhiên.
Mọi người trong giới y dược đều không còn xa lạ gì với các tên này nữa.
Anh là sở trưởng của sở nghiên cứu y dược, tiếng tăm lừng lẫy, tài năng không thể nghi ngờ.
Hóa ra là anh ta.
Trần Minh Thành không nhịn được mà nhíu mày, người đàn ông này là chồng của Hứa Như.
Sắc mặt của Tần Nhi cũng không dễ coi, cô ta nhìn tư liệu về Lý Thế Nhiên mà trợ lý đưa qua, có anh ta tham gia thì không cần phải sầu não lợi nhuận sau khi phát hành dự án này.
“Tôi không có gì dị nghị nữa.” Trần Minh Thành nhanh chóng ký tên.
Tần Nhi muốn ngăn cản, nhưng mà căn bản Tần thị của bọn họ không có vốn liếng gì để đàm phán.
Sau khi buổi họp kết thúc, Hứa Như sửa sang lại biên bản cuộc họp rồi hỏi Lưu Thanh: “Lý Thế Nhiên tham gia vào dự án này à?”
“Mình cũng không biết nữa, trước đây Hướng Hoằng vẫn luôn giữ bí mật nhân tài nghiên cứu và phát triển ấy chứ, xem ra chắc để phòng Tần thị đòi lợi nhuận quá ác, sợ chúng ta không trở tay kịp.” Lưu Thanh âm thầm quỳ lạy anh ta cả ngàn cái trong lòng.
“Có điều, không phải cô là vợ của anh ấy hả? Bác sĩ Lý không nói gì với cậu sao?” Lưu Thanh hỏi ngược lại cô.
Hứa Như im lặng, bình thường cô với Lý Thế Nhiên cũng không trao đổi nhiều nhặn gì.
Bước ra khỏi phòng họp, không ngờ Trần Minh Thành lại quay ngược về, anh ta để quên tập tài liệu, vốn dĩ có thể để trợ lý đến lấy nhưng anh ta lại tự mình vòng lại.
Vừa cúi đầu đã nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Hứa Như.
Ánh mắt anh ta chợt trở nên lạnh lùng.
Hứa Như nhường đường cho anh ta, nhưng Trần Minh Thành lại cứ muốn chống đối, chặn đường cô lại.
“Tổng giám đốc Trì.” Hứa Như lạnh lùng chào hỏi.
“Chiếc nhẫn cũng được lắm.” Đột nhiên Trần Minh Thành cất giọng nói.
Hứa Như nhíu mày rồi thờ ơ trả lời: “Ánh mắt của Lý Thế Nhiên tốt.”
Lưu Thanh nhìn thấy hai người đứng chặn trước cửa, cô ấy bước đến bên cạnh Hứa Như, trừng mắt nhìn Trần Minh Thành: “Bây giờ đã họp xong rồi, tổng giám đốc còn việc gì sao?”
“Hứa Như, tôi vẫn chưa chúc mừng em, chúc em đám cưới vui vẻ.” Trần Minh Thành nhìn cô chằm chằm.
“Cảm ơn.” Hứa Như vừa dứt lời đã quay đầu bỏ đi.
Hai tay Trần Minh Thành đút vào túi, ánh mắt dõi theo cô một hồi lâu không rời.
Hứa Như và Lưu Thanh còn chưa bước ra khỏi tòa nhà này đã nhận được cuộc điện thoại, tối nay bọn họ phải dùng cơm với quản lý cao cấp Tần thị để chúc mừng hạng mục này đã được thuận lợi ký kết.
“Như, thôi đừng đi.” Lưu Thanh vừa nghĩ đến chuyện Trần Minh Thành cũng đến lại lo lắng anh ta sẽ làm Hứa Như bị tổn thương.
“Không sao đâu, mình cũng không thể trốn tránh anh ta cả đời, sau này tiến hành hạng mục thì còn nhiều chuyện phải tiếp xúc hơn nữa, trừ phi mình từ chức mới thôi.” Hứa Như nhíu mày, với cô mà nói, bây giờ công việc mới là thứ quan trọng nhất.
Vào lúc này, trong Tần thị.
“Thành, Thiên Nhất cố ý đấy, chúng ta muốn được chia nhiều lãi như vậy thì làm sao bọn họ đồng ý được.” Tần Nhi lạnh lùng nói.
“Bọn họ nắm nhóm nghiên cứu phát triển trong tay, tất nhiên phải có quyền chủ động, Tần thị vừa mới dời về thôi, đừng sốt ruột.” Trần Minh Thành đứng cạnh cửa sổ sát đất, đôi mắt hẹp dài của anh ta vẫn luôn nhíu chặt.
Lý Thế Nhiên, Lý Thế Nhiên.
Vậy mà anh ta lại để ý đến thế.
“Sao không sốt ruột cho được, ba em đã đề ra chỉ tiêu rồi, bây giờ chúng ta phải tiếp tục phát triển các hạng mục nghiên cứu phát triển khác thì mới bù đắp lại chỗ lợi ích hụt này được.”
“Anh sẽ xử lý ổn thỏa, yên tâm đi, không phải còn đang bận rộn chuyện đám cưới à, việc công ty em đừng lo lắng quá.” Trần Minh Thành ôm Tần Nhi vào lòng rồi dịu dàng nói.
“Em cũng không muốn quan tâm đâu.” Tần Nhi đáp, nếu như Hứa Như không tham gia, cô ta sẽ chẳng buồn quan tâm đến chuyện trong công ty.
“Thôi được rồi, đêm nay anh sẽ đi xem xét xem hiện trường thi công sắp xếp thế nào, anh sẽ về sớm một chút.”
Không bao lâu sau, thư ký đã vào phòng hỏi thăm xem Trần Minh Thành có muốn tham dự buổi tiệc chúc mừng tối nay hay không.
Thường thì những buổi tiệc như thế này sẽ để cho cấp dưới tham gia, nhưng lần này Trần Minh Thành lại bất ngờ đồng ý.