Mục lục
Hôn Nhân Đỉnh Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không phải là anh đang theo đuổi người ta hả? Ngay cả số điện thoại mà cũng không có, éo le quá đi!”

“Có lẽ là cô ấy cũng không muốn nhận điện thoại của anh.”

“Anh, anh thật là nhát quá đi, nhưng mà em cảm thấy chắc chắn là anh có cơ hội, bây giờ Hứa Như cũng đã phủi sạch quan hệ với Lý Thế Nhiên rồi đó.”

“Có ý gì?”

“Thì ý trên mặt chữ á, chủ nhật Lý Thế Nhiên đến trường học đi diễn thuyết, Hứa Như cũng không chịu đi, thậm chí ngay cả một chút hứng thú cũng không có, vậy chắc chắn là đã tuyệt vọng với anh ta rồi chứ gì.”

Lăng Thuần trầm mặc, có đôi khi càng trốn tránh một người mới là càng không thể buông bỏ người đó.

“Lý Thế Nhiên muốn đến trường diễn thuyết à? Từ trước đến nay anh ta ghét nhất chính là lộ diện trước mặt của công chúng.” Lăng Thuần nhíu mày.

Vậy mà bây giờ anh ta lại đồng ý.

“Hình như là vậy đó, từ trước đến nay anh ấy đều rất khiêm tốn, có điều là anh ấy không chỉ muốn đến trường học để diễn thuyết đâu, hơn nữa hình như là còn được mời để làm giáo sư nữa đó…”

“Anh biết rồi.” Rất nhanh, Lăng Thuần cúp điện thoại.

Không bao lâu sao, trợ lý đi vào phòng làm việc.

“Tổng giám đốc Lăng, sáng hôm nay Tần thị đã tuyên bố phá sản.”

Nghe vậy, sắc mặt của Lăng Thuần thay đổi: “Kỳ Chiến không giúp đỡ à?”

“Hiện tại tình huống của Kỳ thị cũng không tốt, không ít loại thuốc của Kỳ thị có thị phần giảm nhanh chóng trên thị trường, theo đó Lý thị còn có mấy loại thuốc mới được tung ra thị trường, điều trực tiếp đánh vào Kỳ thị.”

Lăng Thuần nhíu mày, Lý thị đây là đã tích lũy lâu dài ư…



Lý Thế Nhiên rời khỏi trường học thì đã chạng vạng tối, vừa mới đi ra đã có không ít sinh viên nhao nhao vây quanh.

Mà Hứa Như đúng lúc được giáo sư Bạch gọi đến, đứng từ phía xa xa liền nhìn thấy được người đàn ông đang bị bao vây xung quanh.

Từ trước đến nay anh rất xuất chúng, gương mặt anh tuấn thu hút sự chú ý, trên mặt luôn lộ ra biểu cảm nho nhã ôn hòa.

Nhưng mà bây giờ cô lại phát hiện mình càng ngày càng không hiểu anh.

Cố ý đi đường vòng để vào tòa hành chính, ánh mắt của Lý Thế Nhiên chợt lóe lên khi nhìn thấy bóng dáng của Hứa Như.

Nhíu nhíu mày, anh không tiếp tục ở lại.

Hứa Như nhìn bóng lưng cao lớn của anh, ánh mắt lại khó mà rời được…



Đảo mắt liền đến thứ sáu, ngày hôm nay đối với sinh viên của đại học lâm hải mà nói, ai cũng tràn đầy chờ mong.

Gần đây danh tiếng của Lý thị lại vang dội, ban đầu sự nổi tiếng của Lý Thế Nhiên đã cao, gần đây tham gia nghiên cứu phát minh ra thuốc mới thì lại càng nhận được thành công trước nay chưa từng có, lần diễn thuyết này ở trường học cũng đã sớm làm cho trường học sôi động.

Lăng Diệu đã dự định đi đến giảng đường để dành chỗ ngồi từ lâu, thấy Hứa Như vẫn lạnh nhạt, cô ta đi đến: “Hứa Như, cậu thật sự không đi đến buổi diễn thuyết của Lý Thế Nhiên hả?”

Hứa Như lắc đầu: “Tớ không có hứng thú.”

“Thật hay giả vậy? Không phải là vì cậu muốn tránh né Lý Thế Nhiên cho nên mới không chịu đi đó chứ?”

“Không phải đâu…” Lời nói của Hứa Như, ngay cả chính cô cũng không tin được.

Đúng là cô muốn tránh né Lý Thế Nhiên, nhưng mà thật ra cô rất muốn đi.

“Được thôi, không đi thì không đi, nhưng mà anh ấy chính là giáo sư của khoa thần kinh, cậu là học sinh của khoa thần kinh, không đi nghe một chút thì thật sự quá đáng tiếc.”

Lời nói của Lăng Diệu cứ lởn vởn mãi ở trong đầu của cô.

Hứa Như nhìn quyển sách ở trước mặt, thời gian trôi qua, tất cả đều biến thành dáng vẻ của Lý Thế Nhiên.

Bực bội nắm tóc, Hứa Như thay quần áo khác, trên lưng mang theo ba lô rồi đi ra khỏi cửa.

Lúc cô đi đến thì đã hơi trễ rồi, trong và ngoài cửa giảng đường chật ních sinh viên, ở bên trong đã sớm không còn chỗ ngồi.

Lý Thế Nhiên vẫn còn chưa đến, Hứa Như dạo quanh một vòng, mấy cái cửa đều đã chật kín người, căn bản không có cách nào đi vào được.

Xem ra là cô không thể nghe diễn thuyết được rồi.

Dự định đi về, lúc này giáo sư Bạch Sơn đi đến từ phía đối diện.

“Hứa Như, em đến đây nghe diễn thuyết hả?”

“Dạ, nhưng mà có nhiều người quá…” Hứa Như nhíu mày.

“Đi theo tôi, bên cạnh của tôi còn có vị trí trống.”

Hứa Như đã thở phào một hơi, nhưng mà lúc giáo sư Bạch Sơn dẫn cô đi vào thì cô lại cảm thấy rất căng thẳng.

Có điều là trong giảng đường có nhiều người như vậy, chắc là Lý Thế Nhiên sẽ không nhìn thấy cô đâu.

Thật sự không ngờ đến, vị trí của giáo sư Bạch Sơn lại là hàng đầu tiên…

Lúc đầu vị trí ở bên cạnh của ông ta là của hiệu trưởng ngồi, nhưng mà bây giờ hiệu trưởng tạm thời đi công tác rồi…

“Gần đây ở Lý thị tham gia vào việc nghiên cứu phát minh ra thuốc mới, cảm thấy như thế nào?” Bạch Sơn hỏi.

Hiện tại thì Hứa Như là sinh viên duy nhất mà ông ta dẫn dắt, cho nên rất quan tâm đến cô.

Hơn nữa ông ta cũng rất xem trọng cô gái này.

“Nhóm nghiên cứu phát minh của Lý thị đứng đầu ở Nam Thành, em có thể tham gia vào đó, học được rất nhiều thứ.”

“Ừ, bây giờ Lý thị chủ yếu nghiên cứu phát minh ra các loại thuốc về khoa thần kinh, em có thể đi theo Lý Thế Nhiên học tập nhiều một chút, nhưng mà sao tôi cảm thấy gần đây các em là lạ vậy?” Bạch Sơn nhíu mày.

Nếu như nói Lý Thế Nhiên diễn thuyết ở đại học lâm hải, Hứa Như là bà Lý thì tất nhiên sẽ có vị trí, nhưng mà lúc nãy cô vẫn đứng ở bên ngoài.

Sắc mặt của Hứa Như cứng đờ, nửa ngày sau mới nói: “Giáo sư, bọn em ly hôn rồi.”

Bạch Sơn có chút kinh ngạc, trong cái nhìn của ông ta, lúc trước Lý Thế Nhiên kết hôn đã khiến cho ông ta cảm thấy rất bất ngờ.

Mà hình như là hai người bọn họ mới kết hôn không bao lâu.

“Tôi sẽ không nhiều chuyện đời sống cá nhân của người khác, nhưng mà bây giờ cậu ấy là giáo sư đặc biệt của đại học lâm hải, sau này hai người không khỏi có tiếp xúc với nhau.”

“Em biết rồi thưa giáo sư.” Hứa Như cười cười, cũng không muốn để giáo sư lo lắng.

Không bao lâu Lý Thế Nhiên đã đến, Hứa Như cầm lấy giấy bút, gần như là cô vẫn luôn cúi đầu ghi chép. Giọng nói trầm thấp êm tai của Lý Thế Nhiên vẫn luôn quanh quẩn ở bên tai của cô, cô ngước mắt lên, gần như là trong nháy mắt hai người đối mặt với nhau trong nửa giây.

Khuôn mặt của người đàn ông đạm mạc bình thản, không có cảm xúc dư thừa.

Hứa Như cụp mắt xuống, chuyên tâm vào nội dung diễn thuyết của Lý Thế Nhiên.

Trong lúc đó là có học sinh đặt câu hỏi, thậm chí lá gan lớn đến nỗi nhiều chuyện đến cuộc sống cá nhân của Lý Thế Nhiên.

“Bác sĩ Lý, nghe nói là bác sĩ đã kết hôn rồi, có phải là vợ của bác sĩ cũng là người cùng ngành với bác sĩ hay không?”

Nghe vậy, Hứa Như vô thức ngẩng đầu lên.

Cô rất muốn biết câu trả lời của Lý Thế Nhiên.

“Đúng vậy, thân phận hiện tại của cô ấy vẫn giống như mọi người, đều là sinh viên.”

Lúc này, Bạch Sơn cảm thấy bất ngờ, quay đầu nhìn Hứa Như, trong mắt mang theo vài phần thâm ý.

Buổi diễn thuyết sắp kết thúc, Lý Thế Nhiên đi đến chỗ của Bạch Sơn, gần như là vừa kết thúc thì Hứa Như liền đi ngay.

Bạch Sơn lại gọi cô lại: “Hứa Như, em ở lại cái đã.”

Hứa Như chỉ có thể kiên trì dừng bước lại, mà Lý Thế Nhiên… đang ở ngay bên cạnh của cô.

Chỉ là ánh mắt của anh cũng không đặt ở trên người của cô.

Hai người bọn họ trò chuyện với nhau đều là vấn đề có tính chuyên nghiệp, Hứa Như cũng không thể chen lời vào, ngược lại là ở xung quanh dần dần có không ít sinh viên đi đến, đều muốn hỏi Lý Thế Nhiên đủ loại vấn đề.

Hứa Như bị nhóm người chen chúc, nhưng người bên cạnh của cô lại chính là Lý Thế Nhiên, đẩy tới đẩy lui như thế này, dĩ nhiên cô phải ngã về phía của Lý Thế Nhiên.

Hơi thở quen thuộc quanh quẩn trên chóp mũi, một cánh tay vững vàng ôm lấy cô.

Ngước mắt lên, mắt của Lý Thế Nhiên đang nhìn cô, lông mày thâm thúy hơi nhíu lại.

“Mọi người không nên chen lấn, khoảng thời gian tiếp theo tôi đều ở trường học.” Lý Thế Nhiên nở một nụ cười ôn hòa.

“Fan hâm mộ của cậu cũng thật là nhiều nha, tôi sẽ không quấy rầy cậu đó chứ?” Bạch Sơn nhìn đám người này, bất đắc dĩ lắc đầu, lại nói tiếp: “Bảo vệ tốt cho học sinh của tôi đó.”

Lời này vừa dứt, gương mặt của Hứa Như liền đỏ lên.

Giáo sư Bạch nói lời này là có ý gì đây…

“Giáo sư, tối nay tôi đi tìm ông.”

“Anh thả tôi ra trước đi, bác sĩ Lý.” Hứa Như vẫn được anh ôm như cũ, cả người đều mất tự nhiên.

Lý Thế Nhiên nhíu mày: “Em xác định là bây giờ em có thể đi ra ngoài à?”

Đám sinh viên đang vây quanh của bọn họ ít nhất cũng có hơn trăm người.

“Ừ, anh buông tôi ra trước đi.” Hứa Như lặp lại lần nữa.

Lý Thế Nhiên quả nhiên buông tay ra, nhưng Hứa Như vừa mới lui lại thì lại bị đám người này đẩy tới, cô lại ngã vào trong ngực của Lý Thế Nhiên một lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK