Ngồi vào trong xe, anh không quay về Lý Gia Uyển, ngược lại đi đến bệnh viện.
Nhìn vào tất cả báo cáo và bản chụp của Hứa Như, hầu như mỗi đêm anh đều suy nghĩ đến phương án phẫu thuật.
Nhưng mỗi một phương án, tính nguy hiểm đều rất cao.
Sau nửa đêm, chỉ có tác dụng của Nicotine mới có thể làm cho anh bớt sợ hãi.
………..
Buổi sáng ngày hôm sau, Hứa Như đang có ý định muốn đi đến Lý Thị, nhưng lại nhận được thông báo của trường học, bởi vì sắp đến cuối kỳ cho nên sinh viên Đại học Lâm Hải đều phải tạm dừng tham gia cuộc thi nghiên cứu các vị thuốc.
Vẻ mất mát hiện rõ trên khuôn mặt của Hứa Như.
Bởi vì như vậy cô sẽ không gặp được Lý Thế Nhiên nữa rồi.
Cô mở điện thoại, nhận được tin nhắn của anh gửi đến: “Nhớ kỹ ăn sáng.”
Chỉ đơn giản bốn chữ, nhưng rất ấm lòng.
Khuôn mặt lập tức tươi cười nở rộ, dáng vẻ ngốc nghếch nhìn Lăng Diệu.
“Hứa Như, nụ cười của cậu khiến tớ sởn gai ốc.”
Quả thật quen biết Hứa Như đã lâu như vậy, nhưng mà Lăng Diệu chưa trông thấy Hứa Như cười như thế bao giờ.
“Vậy à, vậy tớ không cười nữa.” Hứa Như cố ý phụng phịu xụ mặt.
Lăng Diệu đi đến bên giường của cô, ánh mắt tự nhiên nhìn đến màn hình điện thoại của Hứa Như.
“Đây là người đàn ông nào gửi tin nhắn cho cậu?”
“Là Lý Thế Nhiên.”
“Hai người làm sao vậy? A mình nhớ ra rồi, tối hôm qua anh ấy dạy cậu học bù sau đó có phải đã xảy ra chuyện gì xấu hổ rồi có đúng hay không?” Lăng Diệu nghi ngờ, cố ý nói.
Hứa Như ngượng ngùng, trong đầu không tự chủ được nhớ lại hành động cô hôn lên bức tranh của Lý Thế Nhiên, hai má mỗi lúc càng ửng hồng…
“Làm gì có chuyện gì xấu hổ…”
“Có!”
“Không có.”
“Hai người ở bên nhau rồi?”
“Có lẽ…là vậy.” Hứa Như hơi cau mày.
Thái độ của Lý Thế Nhiên tối hôm qua, kỳ thực cô cũng không đoán được.
“Sao có thể gọi là có lẽ? Chuyện này không phải đã rất rõ ràng rồi sao?”
“Tớ vẫn chưa đồng ý anh ấy tái hôn, nhưng tối hôm qua chúng tớ đã nắm tay nhau rồi.”
Loại cảm giác đó thật lạ lẫm, nhưng đã làm cho cô cảm động.
“Hai người chỉ đơn giản thế thôi sao!” Lăng Diệu kinh ngạc.
“Không thì sao đây?” Hứa Như vô tội hỏi.
Thật ra bắt đầu như vậy, cô càng thích hơn.
Không phải bởi vì một cuộc hôn nhân mới không thể không thân mật.
Mà chỉ đơn giản là vì cô muốn như vậy.
…
Ngày thứ bảy, Hứa như đi đến bệnh viện. Gần đây vào ban ngày hầu như cô đều ở trong bệnh viện để thực tập cùng với anh.
Ghi chép lại toàn bộ tình trạng của bệnh nhân sau khi phẫu thuật xong, thời gian cũng đã nhá nhem tối rồi.
Đoạn thời gian này, Lý Thế Nhiên đều phải dạy cô học bù.
Mặt khác, Hứa Như cũng nhanh chóng xem bệnh viện như là nhà.
Cô đã hẹn với một vị bác sĩ Khoa Não của bệnh viện để kiểm tra lại cẩn thận sau đó mới quay trở lại Đại học Lâm Hải.
Cách đó không xa, xe của Lý Thế Nhiên đỗ ở bên ngoài.
Hứa Như khẽ nhướng mày, nhìn người đàn ông từ trên xe bước xuống, sao anh ấy lại đến đây…
“Tối nay em quay về Lý Gia Uyển, hửm?” Anh nắm lấy tay cô, tryền tới ấm áp ngập tràn.
Hứa Như còn chưa kịp hồi thần đã bị Lý Thế Nhiên kéo lên xe.
Đang là ngày đông vì thế thời tiết bên ngoài rất lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ trong xe lại ấm áp biết bao nhiêu.
“Không phải đến trường học sao?” Hứa Như kinh ngạc hỏi anh.
“Ngày mai em không có tiết học, tối nay em ở đó nghỉ ngơi, ngày mai tôi cũng có thể dạy em học bù.” Lý Thế Nhiên ôn nhu nói.
“Vậy nghe lời anh.” Hứa Như mỉm cười.
Nụ cười rạng rỡ của cô rơi vào đôi mắt sâu thẳm của anh, Lý Thế Nhiên hơi nhắm mắt lại nâng lên cằm của cô ôn nhu đặt xuống nụ một hôn nóng bỏng.
Hứa Như chủ động ngửa cổ ôm lấy anh.
Tất cả mọi thứ của cô, đều khiến anh si mê say đắm.
Chiếc xe lái về Lý Gia Uyển, ngay lúc đó Lý Thế Nhiên lại nhận được điện thoại của Lý Tú Tú, nói ông cụ Lý Thành bị ngất xỉu ở nhà.
Hứa Như nghi ngờ nhìn Lý Thế Nhiên quay đầu xe lại.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ông ngất xỉu ở nhà.”
“Vậy anh để em tự quay về trường học.”
“Em ngồi yên, cùng anh quay về.” Giọng nói mang theo mệnh lệnh của Lý Thế Nhiên.
Nhìn sắc mặt Lý Thế Nhiên căng thẳng, cô cắn chặt môi nắm lấy tay anh: “Ông sẽ không có chuyện gì đâu.”
Chiếc xe lao nhanh trên đường, chưa đến nửa giờ sau đã đến nhà họ Lý.
Lý Tú Tú đang ở phòng khách, nhìn thấy Lý Thế Nhiên quay về lập tức đẩy xe lăn lại.
Đồng thời cũng trông thấy Hứa Như ở sau lưng anh trai.
“Ông đang nằm ở trong phòng không chịu đi bệnh viện. Em đã gọi bác sĩ tới đây rồi.” Lý Tú Tú có hơi luống cuống hoảng sợ.
Sức khỏe của ông vẫn luôn rất tốt, vì sao đột nhiên lại ngất xỉu…Cô vô cùng lo lắng.
“Ừm, anh đi xem ông.”
Lý Thế Nhiên đáp lời, sau đó đi lên căn phòng.
Hứa Như đứng ở bên ngoài, ánh mắt Lý Tú Tú vẫn luôn đặt trên người cô.
“Cô tới đây làm gì?”
“Gần đây Lý Thế Nhiên dạy tôi học bù.” Hứa Như khẽ nói.
“Được đó, anh của tôi đối với cô tốt như vậy.” Lý Tú Tú cũng đã quen rồi.
Bác sĩ chẩn đoán Lý Thành trúng gió, tốt nhất vẫn là nên đến bệnh viện điều trị, trước mắt quan sát và kê đơn thuốc cho ông.
Một giờ sau, Lý Thành mới tỉnh lại.
Lúc này Hứa Như và Lý Tú Tú cũng đi vào.
“Ông làm sao vậy?...Ông…” Lý Thành cau mày.
“Ông ơi, sức khỏe của ông không tốt, ông nằm xuống trước đi.” Lý Thế Nhiên chau mày.
“Ông à, ông bị trúng gió, chú ý sức khỏe.” Sắc mặt Lý Tú cũng không tốt.
“Ai nha, ông già rồi…” Lý Thành cũng biết tình trạng sức khỏe của bản thân.
Người đã già, theo tự nhiên bệnh tật cũng sinh ra nhiều hơn.
“Hứa Như à, đứa trẻ này cũng tới rồi.” Nhìn thấy Hứa Như, trên khuôn mặt Lý Thành nở nụ cười.
“Ông ơi.” Hứa Như chủ động đi tới gần.
“Các cháu đừng lo lắng, sức khỏe của ông rất tốt đừng nên quá quan trọng hóa như thế.”
Nói chuyện cùng ông một hồi lâu, Hứa Như mới ra về.
Lý Thế Nhiên đứng ở cửa, ánh mắt nhìn Hứa Như lộ ra vẻ cưng chiều ôn nhu: “Hôm nay vất vả cho em.”
“Ông vẫn luôn đối với em rất tốt, em cũng không muốn ông xảy ra chuyện gì.”
“Ngày mai anh sẽ đưa ông đi làm kiểm tra, em có thể giúp anh sắp xếp được không?” Lý Thế Nhiên hỏi.
“Vâng, để em liên lạc với bên bệnh viện, vậy em về trước đây.”
“Tôi đưa em về.”
Hứa Như không từ chối, cho dù có từ chối đi chăng nữa thì thái độ của Lý Thế Nhiên cũng rất cứng rắn.
“Hai ngày này việc dạy em học bù có thể phải tạm dừng.” Lý Thế Nhiên khẽ chau mày.
“Không sao đâu, cách ngày thi vẫn còn một thời gian nữa."
“Hứa Như, cảm ơn em.”
Đây cũng không phải lần đầu Hứa Như nghe được câu nói này từ Lý Thế Nhiên.
Cô hơi bất ngờ nhìn anh: “Anh cảm ơn em vì điều gì cơ chứ?”
“Cảm ơn em, vẫn nguyện ý ở bên cạnh tôi.” Lý Thế Nhiên đột nhiên hạ thấp giọng nói.
Nhưng mà Hứa Như vẫn nghe được rồi.
Trong lòng khẽ run rẩy, cô lập tức muốn khóc.
Cô mới là người nên cảm ơn anh mới đúng, trong những ngày cuối cùng của cô, anh vẫn luôn ở bên cô.
Hứa Như gắt gao nắm thật chặt tay Lý Thế Nhiên.
Chiếc xe dừng lại dưới ký túc xá, cả hai người đều không thoải mái.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến ngày mai vẫn có thể gặp được Lý Thế Nhiên, ngược lại Hứa Như không còn cảm thấy mất mát như vậy nữa.
Cho đến khi bóng lưng Hứa Như rời khỏi tầm mắt của anh, Lý Thế Nhiên mới ngồi vào trong xe.
Quay trở lại bệnh viện, tiếp tục xem lại các ca bệnh, nghĩ đến phương án phẫu thuật.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Hứa Như đã đến bệnh viện. Bây giờ cô là thực tập sinh ở đây, vì thế nên việc sắp xếp cho Lý Thành cũng rất tiện.
Chẳng mấy chốc Lý Thế Nhiên đã đưa ông cụ Lý đến nơi, hai người cùng chờ ở hành lang.
“Vì sao anh không đưa ông đến bệnh viện Nam Thành? Ở đó ít người hơn nhiều.” Hứa Như hỏi anh.
“Tôi muốn nhìn thấy em.” Ánh mắt nóng bỏng của Lý Thế Nhiên nhìn vào cô.
Lời này của anh khiến cho cô nhịn không được mà mỉm cười.
“Chúng ta vẫn thường gặp nhau mà.” Cô nói thầm.
“Không đủ.” Anh ôm lấy chiếc eo thon của cô, mỗi phút mỗi giây anh chỉ muốn khảm cô vào tận xương tủy.
Cô chỉ có thể thuộc về anh.