Trần Minh Thành xuống khỏi xe, thất thểu đi vào.
Người làm thấy anh ta, lập tức đi vào thông báo, anh ta bị chặn ở ngoài cửa.
Không lâu sau, Tần Nhi ưỡn bụng đi ra, giờ cô ta đã mang thai 4 tháng, bụng dưới đã hơi nhô ra.
Thấy Trần Minh Thành say rượu ngã dưới đất, trong mắt Tần Nhi mang chút đau lòng.
Nhưng cuối cùng, vẫn không tới đỡ anh ta dậy.
“Anh đi đi.” Cô ta lạnh lùng nói.
Trần Minh Thành ngẩng đầu: “Nhi, cho anh một cơ hội nữa đi.”
Tần Nhi xoay người, dặn dò người làm: “Đuổi anh ta đi.”
Đi vào thư phòng, ông cụ Tần, Tần Chính đứng trước cửa sổ ở góc phòng, đôi mắt đang nhìn bóng người Trần Minh Thành bên dưới.
“Ba, nhất định phải thế này sao?” Đôi mắt Tần Nhi lộ ra vẻ yếu đuối.
“Tên nhóc đó quá vô sỉ, con gái, ba là vì hạnh phúc của con, con không ép nó, nó sẽ không để tâm đến Tần thị và con.” Giọng Tần Chính nghiêm khắc, ông ta đã sớm nhìn ra tiềm năng của Trần Minh Thành, nhưng vẫn chưa đủ.
“Thế nhưng, chuyện đứa nhỏ không kéo dài được lâu nữa.” Tần Nhi cắn môi, tay đặt lên bụng.
Hôn lễ cứ lùi lại mãi, muộn thêm chút nữa, bụng cô lại ngày càng to ra.
“Vậy thì chờ sinh đứa nhỏ xong đã, chuyện của hai đứa, không vội.”
Hôm sau, lại có một bài báo về Trần Minh Thành, có phóng viên chụp được cảnh Trần Minh Thành ôm Hứa Như ở quán ăn, lần này, không hề che mặt của Hứa Như đi.
Đồng thời, tin tức Tần Nhi kiểm tra sức khỏe sinh sản ở bệnh viện cũng bị tung ra, trên mạng toàn là lời đồng tình với Tần Nhi vì bị cắm sừng, Hứa Như cũng bị tìm ra, rất nhanh dân mạng đã nhận ra đây chính là người phụ nữ thân mật với Lý Thế Nhiên trước kia!
Cái tên Hứa Như này, triệt để bùng nổ trên mạng xã hội!
Nhà tổ nhà họ Lý.
Hứa Như chuẩn bị đi làm, lúc ăn sáng, Lưu Thanh gọi điện tới: “Mau xem tin tức!”
Hứa Như nhíu mày, không nhanh không chậm mở trình duyệt web, khuôn mặt của bản thân đã bị phóng to nhiều lần.
Bức ảnh này, đúng là bức ảnh bị chụp trộm ở quán ăn tối qua.
Còn là bị chụp cùng với Trần Minh Thành.
“Hôm nay tôi không cần ra ngoài nữa đâu nhỉ?” Hứa Như đau đầu.
Cô không lo bản thân bị đào bới, thế nhưng, cô sợ ảnh hưởng tới người nhà.
Quả nhiên, không lâu sau, cuộc gọi đòi mạng của Tống Mỹ liền tới.
“Hứa Như, vậy mà con lại dám ngoại tình!” Tống Mỹ không hề che đậy sự tức giận.
Hứa Như đưa điện thoại ra xa, nhíu mày lại.
“Con không có.”
Họa từ trên trời rơi xuống, Hứa Như đã hiểu được rõ ràng ý nghĩa của câu này rồi.
“Báo cũng đăng rồi, không ngờ khi tôi còn sống trên đời này lại có thể thấy con gái mình lên mặt báo, con và Trần Minh Thành nối lại tình xưa rồi? Vây mà con lại dám làm kẻ thứ ba, cậu ta cũng sắp kết hôn rồi, con có chết cũng không đổi tính có phải không…” Hiện giờ Tống Mỹ tức đến phát điên.
Tại sao, sao cứ phải là Trần Minh Thành!
Năm đó Hứa Như bị cậu ta hại thảm như thế.
“Mẹ, con không có, đúng là con có gặp Trần Minh Thành, thế nhưng, con đã quên anh ta rồi.”
“Vậy giờ là chuyện gì đây?”
Ảnh trên báo và mạng đều rất rõ ràng, Trần Minh Thành ôm cô, mà lúc đó Hứa Như luôn phản kháng, chỉ là góc độ khác nhau, nên ảnh chụp ra lại thành hai người đang ôm nhau.
“Con và Trần Minh Thành trong sạch.”
“Vậy hai người sao lại ôm nhau?”
“Anh ta say rồi.” Hứa Như phiền muộn, cảm giác không giải thích rõ được.
“Bác sĩ Lý không đòi ly hôn chứ?” Tống Mỹ hỏi.
Hứa Như nhíu mày, sáng sớm nay Lý Thế Nhiên đã đến bệnh viện, hôm nay cô còn chưa gặp anh.
“Không có, bác sĩ Lý tin con.” Hứa Như trầm giọng nói.
Ít nhất, Lý Thế Nhiên không hề nghi ngờ cô và Trần Minh Thành nối lại tình xưa.
Chỉ là không biết đọc được bài báo hôm nay, anh sẽ nghĩ thế nào…
Hứa Như càng bực dọc.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, không ly hôn là được.”
Hứa Như: “…”
Khó khăn lắm mới an ủi được mẹ, Hứa Như đội mũ đeo khẩu trang, vẫn đi làm bình thường.
Mặc dù đã chuản bị sẵn tâm lý đối phó với đồn thổi nghị luận ở công ty, nhưng nghe thấy tiếng bàn luận xung quanh, làm sao có thể bình tĩnh được.
“Trời ạ, đây không phải là Hứa Như sao? Là một nhân viên văn phòng quèn ở công ty chúng ta!”
“Không phải chứ, tôi thấy thường ngày trang điểm bình thường lắm, không ngờ lại là một con hồ ly tinh nha!”
“Người không thể chỉ xem vẻ bề ngoài, hồi trước công ty còn đồn cô ta câu dẫn tổng giám đốc Hướng đó, không ngờ còn có Trần Minh Thành, người phụ nữ này thủ đoạn cao ghê.”
“Không đúng, không phải trước kia rất thân thiết với bác sĩ Lý sao?”
Hứa Như nghe đến mức muốn nổ tung đầu, nhưng lại không tháo khẩu trang ra, bằng không chắc là gờ cô sẽ bị hội đồng mất.
“Đều nói linh tinh cái gì thế? Đều là bài báo vô căn cứ, đừng nói linh tinh!” Lưu Thanh vào trong thang máy, giọng nói rất lạnh lùng.
“Không phải đăng báo rồi à? Còn có thể giả sao? Cô và cô ta rất thân thiết, rốt cuộc cô ta câu dẫn được ai thế?’ Có người hỏi.
Lưu Thanh trầm mặt: “Đó là chuyện riêng của Hứa Như, mong mọi người tôn trọng cô ấy.”
Hứa Như đứng trong cùng, rất cảm động vì Lưu Thanh làm hậu thuẫn cho cô.
Về chỗ làm, Hứa Như cởi mũ và khẩu trang ra, quả nhiên, những ánh mắt nhìn tới kia, đều mang theo vẻ khinh thường và chế giễu.
“Ôi, đây không phải Hứa Như sao? Còn có mặt mũi đi làm sao?” Hồ Lan vừa về liền đi tới bên canh Hứa Như, giọng điệu châm chọc.
“Thanh giả tự thanh.” Hứa Như thản nhiên nói.
“Lừa ai chứ, loại phụ nữ như cô, cũng không biết ở sau lưng câu dẫn bao nhiêu đàn ông rồi…” Hồ Lan híp mắt lại.
Lời vừa dứt, lần này, một cái tát của Hứa Như đánh tới.
Tức giận dồn nén trong ngực bạo phát, Hứa Như thở mạnh, sắc mặt lạnh lùng.
“Nói đủ chưa?”
“Cô… Cô dám đánh tôi… Hứa Như, cô chán sống rồi phải không? Chuyện này tôi nhất định sẽ nói với tổng giám đốc Hướng!” Hồ Lan tức đến giậm chân, quay đầu đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Hứa Như mặt không biểu cảm, Hướng Hoằng là tổng giám đốc, nào có lý sẽ quản chuyện tám phét này chứ.
Nửa tiếng sau, Hồ Lan ảo não đi xuống, hòm thư điện thử của tất cả nhân viên đều nhận được thông báo, trong công ty không được phép ăn nói linh tinh, công kích cá nhân nhân viên, người vi phạm, đuổi việc.
Lập tức, không có ai dám bàn tán về Hứa Như nữa, thậm chí không ít người đã nghi kị Hứa Như.
Buổi trưa, Lưu Thanh và Hứa Như đi ăn, trong nhà ăn, thậm chí có người xếp chỗ ngồi riêng cho Hứa Như, không có ai có thể là phiền cô.
Là do Hướng Hoằng sắp xếp?
Cô biết Hướng Hoàng rất thân với Lý Thế Nhiên, vì thế, là ý của Lý Thế Nhiên sao?
Hứa Như nghĩ, nhưng nửa ngày rồi, Lý Thế Nhiên vẫn chưa liên lạc với cô.
Mặc dù tối qua anh không tức giận, nhưng cô vẫn sợ, sợ Lý Thế Nhiên sẽ hiểu nhầm.
“Như, cậu yên tâm đi làm, tổng giám đốc Hướng bênh vực cậu, không ai dám nói linh tinh đâu.” Lưu Thanh ôm lấy cô.
Hứa Như cười, giờ bài báo kia đã sớm bị dỡ xuống, nhưng chuyện này, đã truyền đi khắp Nam Thành.
“Mình lại hy vọng tổng giám đốc Hướng không để ý đến chuyện này, ông ta bênh vực mình, lại càng khiến người khác hiểu lầm.” Hứa Như nhẹ giọng nói.
“Cậu là nhân viên của công ty, giờ cậu bị hiểu nhầm, công ty ủng hộ cậu là chuyện nên làm, cậu đừng nghĩ nhiều nữa.”
Hứa Như nhíu mày, lúc này, bụng truyền tới một trận đau đớn, cô chạy rất nhanh vào nhà vệ sinh.
Mãi cho tới lúc tan làm Hứa Như cũng chưa ra, Lưu Thanh lo lắng, vào nhà vệ sinh tìm cô, Hứa Như được cô ấy đỡ lấy: “Đưa mình vào bệnh viện.”