“Mê mẩn rồi à?”
“Nói bậy cái gì đó hả… tớ mới không mê mẩn đâu.”
“Không phải là cậu đang xem ảnh chụp của Lý Thế Nhiên đó ư? Chậc chậc, nếu như mà anh ấy mặc theo đồ vest đến lớp, chắc là đẹp trai bùng nổ luôn…”
Hứa Như: “…”
Trong đầu của Hứa Như lại chuyển sang một bức ảnh khác, Lý Thế Nhiên mặt trên người bộ đồ vest mang theo một cái mắt kính không tròng, ánh mắt sắc bén mê người, tầm mắt lại rơi ở trên người của cô…
Mặt của Hứa Như lại càng đỏ hơn…
Trời ơi, cô đang nghĩ vớ vẩn cái gì vậy chứ!
Lý Thế Nhiên có đi dạy thì cũng không có một chút quan hệ gì với cô cả.
Cô nhất định phải xem những cái khác để di chuyển lực chú ý mới được.
Cô cầm điện thoại lên, táy máy mở trình duyệt.
Đập vào trong mắt của cô chính là tin tức phá sản của Tần Thị.
Hứa Như sững người, đọc nội dung tin tức, gần đây thị phần dòng thuốc chính của Tần Thị đã bị giảm hết mức, thị phần càng ngày càng giảm, đồng thời Lý Thị gần như đã độc chiếm thị trường thuốc thần kinh. Cái này đối với Tần Thị mà nói, không thể nghi ngờ gì chính là một đòn chí mạng.
Trước mắt thì Tần Thị không thể quay vòng tài chính được, Kỳ thị đối với công ty nhà này thì lại càng khoanh tay đứng nhìn, Tần Thị căn bản cũng không có cách nào để chống đỡ với nguy cơ lần này.
Phá sản…
Hứa Như sa sầm mặt, ngược lại là không ngờ tới hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.
Là Lý Thế Nhiên đang nhằm vào Tần Thị ư?
Mặc dù là phóng viên không có trực tiếp viết về vấn đề này, nhưng mà thật ra trong tin tức đăng lên là có ý tứ này.
Lúc này, điện thoại di động vang lên, là một dãy số xa lạ.
Hứa Như nhíu mày, ấn nghe.
“Hứa Như, con nhỏ đê tiện này!” Tần Nhi vừa mới mở miệng thì liền mắng người.
Hứa Như để điện thoại di động ra xa một chút, hít sâu, cô thấp giọng nói: “Cô Tần à, tới lúc nào thì cô mới có thể học được cách kiềm chế tâm trạng của mình hả?”
“Tần Thị cũng đã phá sản rồi, cô cho rằng tôi có thể ngồi yên được không hả?”
“Tần Thị phá sản thì có liên quan gì tới tôi?” Hứa Như lạnh nhạt nói.
“Lý Thế Nhiên rõ ràng chính là nhằm vào Tần Thị, còn nói không phải là do cô châm ngòi thổi gió hả?”
“Từ trước tới nay, Tần Thị điều dựa vào những thương hiệu thuốc cũ của mình, hoặc là thuốc mới được mua từ thị trường bên ngoài, không có năng lực tạo ra cái mới, thị phần bị thu hẹp, quay vòng vốn lại khó khăn, cái này chắc chắn là vấn đề nội bộ của các người.” Hứa Như nói trúng tim đen.
Tần Thị phá sản thật sự là một đòn mạnh của Lý Thị, nhưng mà càng quan trọng hơn là do vấn đề nội bộ của Tần Thị.
Cho dù sau khi bị Kỳ thị thu mua rồi, Tần Thị cũng không thể nào cải thiện được vấn đề này.
“Cô đừng có nói lung tung, lúc đầu Tần Thị vẫn còn đang rất tốt.”
“Tần Thị vẫn luôn có vấn đề, nếu không thì đã không phải dựa vào Kỳ thị để vượt qua giai đoạn khó khăn. Tần Nhi, đây chính là đạo lý mà người bình thường đều hiểu được, sao mà cô lại nghĩ mãi không hiểu được vậy chứ hả.” Hứa Như lạnh lùng nói.
“Hứa Như…” Cô có ý gì chứ, bây giờ cô đang nói tôi ngu xuẩn có đúng không?”
Hứa Như cười lạnh, cũng không muốn dài dòng với Tần Nhi: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”
“Hứa Như… Hứa Như, tôi sẽ không để cho cô sống tốt hơn đâu.”
Hứa Như trực tiếp cúp điện thoại.
Khoảng cách đến ngày thứ sáu càng ngày càng gần, chương trình học của Hứa Như rất hoàn mỹ, thứ năm trở về từ bệnh viện thì vẫn luôn viết báo cáo cho đến khuya, thẳng cho đến khi Lăng Diệu kêu cô.
“Ngày mai mấy giờ thì cậu đi tới đó?”
“Không phải cũng như thường ngày hay sao?”
“Cậu bị ngốc hả? Là tiết học của Lý Thế Nhiên đó, có lẽ là cậu phải đến đó trước một tiếng đồng hồ để giành chỗ.”
Hứa Như: “…”
Nhìn đồng hồ cũng đã sắp đến hai giờ rồi, nếu như đến trước một tiếng đồng hồ, vậy không phải là bảy giờ rưỡi thì phải đến phòng học hả…
“Thật sự khoa trương như vậy luôn hả… Hứa Như phiền não nắm tóc.
“Đương nhiên rồi, bây giờ độ nổi tiếng của Lý Thế Nhiên ở trường học có khi còn cao hơn so với giáo sư Bạch nữa đó, tớ đã nghe đàn anh đàn chị nói rồi, trước đó tiết học của giáo sư Bạch thì đều phải đến trước nửa tiếng đồng hồ mới có thể giành được vị trí, chứ đừng nói là Lý Thế Nhiên bây giờ.”
“Thôi được rồi, vậy tớ đi ngủ đây…
Lại không ngờ rằng tối ngày hôm nay Hứa Như ngủ rất say, ngày hôm sau đồng hồ báo thức vang lên hai tiếng thì cô mới thức dậy, lúc cô chạy tới phòng học đã sắp tám giờ rưỡi, chuẩn bị bắt đầu tiết học rồi.
Quả nhiên ở trong phòng đã có đầy người ngồi, cô là một học sinh chuyên, vậy mà lại không có vị trí.
Cho dù có đứng ở phía sau thì cô cũng nhất định phải nghe giảng bài.
Mới vừa lấy ra sách vở thì Lý Thế Nhiên liền vội vàng đi vào trong phòng học, Lý Thế Nhiên không mặc đồ vest, với phong cách lạnh thấu xương, giờ phút này anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây, nhưng mà lại lộ ra vẻ dịu dàng hơn nhiều.
Nhìn thấy ở trong phòng học chật kín người, gương mặt âm trầm của anh nhíu lại.
Liếc mắt nhìn thấy Hứa Như đang đứng ở phía sau.
Nhìn danh sách ở trên tay một chút, tiết học này cũng chỉ có hai mươi mấy sinh viên thôi.
Nhưng mà ở đây ít nhất thì cũng có hàng trăm bạn học.
“Ai không phải là sinh viên chuyên thì đi ra ngoài trước đi.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên mang theo vài phần nghiêm khắc.
Nghe nói như vậy, có không ít sinh viên lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhưng mà lại e ngại sự uy nghiêm của Lý Thế Nhiên, bọn họ cũng không thể không làm theo.
Lý Thế Nhiên cầm danh sách bắt đầu điểm danh.
Lúc đầu phòng học chật ních người cuối cùng cũng đã có vị trí trống.
Hứa Như chọn lấy một vị trí trống ngồi xuống, từ đầu đến cuối đều cúi đầu đọc sách.
Ở bên ngoài vẫn còn có sinh viên đang kiên trì đứng đó, chờ đến lúc Lý Thế Nhiên có thể nới lỏng một chút để mọi người đi vào.
Có điều hiển nhiên là Lý Thế Nhiên không có suy nghĩ này.
Các bài giảng của anh đều rất chuyên nghiệp, chỉ những sinh viên có hiểu biết cơ bản về thần kinh mới có thể hiểu được, cho nên cũng không muốn lãng phí thời gian của những người khác.
“Ban đầu tôi là một bác sĩ, mặc dù trước kia tốt nghiệp bác sĩ, nhưng mà cũng không có kinh nghiệm giảng dạy. Lúc nãy nhìn thấy có nhiều học sinh như vậy, cảnh tượng đó khiến cho tôi cảm thấy rất bất ngờ.” Lý Thế Nhiên mở tài liệu giảng dạy ở trên máy vi tính.
“Giáo sư Lý, vậy bọn em có phải là sinh viên đầu tiên của thầy không?” Có một người bạn học hỏi.
“Ừm, cũng xem như là như thế, yêu cầu của tôi rất nghiêm ngặt, mặc dù mỗi tuần cũng chỉ có một tiết, nhưng mà lượng kiến thức trong vòng một tiết này rất là lớn, tôi không cho phép có bất cứ người nào không tập trung.”
“Biết rồi ạ giáo sư.” Các bạn học trả lời đều răm rắp.
Ngay cả Hứa Như cũng không khỏi ngẩng đầu lên, giờ phút này Lý Thế Nhiên có thân phận là giáo sư, ánh sáng bao phủ, hơi thở dịu dàng khiến cho người ta mê muội.
Trong chốc lát, cô dường như không kiềm chế được mà mất hồn.
Thẳng cho đến khi Lý Thế Nhiên gọi cô, Hứa Như mới bất tri bất giác, hình như là lúc nãy cô đang ngơ ngẩn mà nhìn Lý Thế Nhiên…
Chết thật…
“Hứa Như, lúc nãy tôi đã nói như thế nào hả?” Không biết là Lý Thế Nhiên đã đứng ở bên cạnh của cô từ lúc nào.
Hứa Như lúng túng đứng dậy, vừa ngước mắt lên liền đối diện với ánh mắt nghiêm khắc của Lý Thế Nhiên.
Tại sao đối mặt với anh thì đầu óc lại không thể sử dụng được…
Hứa Như cắn môi, giờ phút này ở trong đầu của cô trống rỗng, lúc nãy cô căn bản cũng không nghe thấy Lý Thế Nhiên đã nói cái gì.
Ngược lại là không tự giác, cầm lên cây viết vẽ vời ở trên cuốn vở.
Dù sao thì cả một trang giấy đều là tên của Lý Thế Nhiên.
Đương nhiên là Lý Thế Nhiên cũng nhìn thấy, lông mày nhíu lại, vẻ lạnh thấu xương trong đáy mắt cũng đã dịu dàng hơn nhiều.
“Ra phía sau đứng đó đi, chờ một lát nữa tan học thì đến văn phòng.”
“Dạ.” Hứa Như ngoan ngoãn đáp lời.
Đi ra đằng sau, cô cầm lấy quyển vở và bút rồi ra lệnh cho mình nhất định phải chăm chú, Lý Thế Nhiên nói không nhanh, giảng bài rất có kiên nhẫn, mấy kiến thức tương đối khó một chút cũng có thể giảng cho học sinh hiểu được.
Một tiết học này trôi qua rất nhanh, có không ít bạn học hiển nhiên vẫn còn chưa thỏa mãn.
Hứa Như dọn dẹp sách vở, sau khi học xong một buổi học này cũng muốn nổ tung cả đầu, nếu như không phải lôgic mạnh một chút thì cũng rất khó tiếp thu tất cả các ý kiến thức.
Có một vài kiến thức nhỏ cô vẫn không hiểu được.
Nhưng mà nếu như cô đi hỏi Lý Thế Nhiên… Cô cũng không muốn cho lắm.