Hứa Như trừng to mắt, cô lập tức đẩy anh ra nhưng vẫn muộn màng.
Hơi thở ngang ngược xộc đến trước mặt cô, khiến cô không sao chạy thoát nổi.
Dường như cô đã trở thành con mồi nằm trong lòng bàn tay của anh, chỉ có thể phục tùng anh mà thôi.
“Ối!”
Một giây sau, đột nhiên Lý Thế Nhiên lùi về sau, đầu lưỡi anh đau nhói, không ngờ cô lại cắn anh!
Hứa Như lau khóe môi thật mạnh, cô tức giận trừng mắt nhìn Lý Thế Nhiên: “Anh đừng đụng vào tôi, Lý Thế Nhiên, anh đừng quên là chúng ta đã ly hôn rồi.”
Cô ấy lại nhắc nhở anh rằng bọn họ đã ly hôn một lần nữa.
Tốt, tốt lắm!
Sự căm hận bừng lên trong ánh mắt của người đàn ông ấy, lúc Hứa Như toan rời khỏi đây, anh giữ chặt cổ tay cô lại, đè cứng cô xuống giường.
Hứa Như trừng to mắt, thấy Lý Thế Nhiên càng lúc càng kề sát mình, trái tim cô đập thình thịch.
Cô quá quen thuộc với ánh mắt của anh rồi.
“Lý Thế Nhiên, chính anh đã đồng ý ly hôn, bây giờ anh làm thế có ý nghĩa gì không!” Hứa Như trừng to mắt, giọng nói của cô toát ra vẻ căm phẫn.
Anh coi cô là gì?
Nếu như đã ly hôn, cũng không liên lạc với cô nữa, tại sao bây giờ lại làm thế với cô.
Cô không hiểu nổi.
Nghe thấy thế, ánh mắt của người đàn ông ấy chợt thay đổi, đôi môi mỏng của anh nhếch lên, anh thấp giọng mà nói: “Ly hôn có phải đúng với mong ước của em không?”
Hứa Như ngập ngừng đôi chút, một hồi lâu sau mới hiểu ý trong câu nói của Lý Thế Nhiên.
“Phải, đúng với mong ước của tôi đấy.” Cô nghĩ một đằng đáp một nẻo.
“Ừ, cô Hứa, chúc mừng cô.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng lùi lại.
Anh không nói gì nữa, chỉ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại mỗi một mình cô.
Mùi hương thuộc về riêng Lý Thế Nhiên vẫn còn thoang thoảng trong không khí, không thể xua tan đi hết được.
Chúc mừng cô.
Lời nói của anh vẫn còn văng vẳng bên tai, Hứa Như chỉ nở nụ cười mỉa mai.
Hóa ra anh nghĩ như thế.
Hứa Như chỉ dọn dẹp một vài vật dụng cá nhân đơn giản, trước lúc rời khỏi nơi này, cô đặt chìa khóa lên bàn.
Chắc hẳn sau này cô cũng sẽ không thể về đây được nữa.
Thứ cô để lại còn có chiếc nhẫn cưới mà Lý Thế Nhiên cho cô vào buổi hôn lễ.
Chiếc Porsche Cayenne đen đậu dưới tàng cây.
Ánh mắt của người đàn ông ấy lướt đến bóng lưng mảnh mai của cô, dõi theo cô một hồi lâu không dời mắt.
Một lúc sau anh mới mở cửa ra, đi vào vịnh nhà họ Lý.
Nhìn thấy chiếc chìa khóa và nhẫn cưới nằm trên bàn, anh cầm lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hứa Như trở về đường An Ninh mới thấy có vài cuộc gọi nhỡ.
Đều là Lâm Vi gọi.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại lại đổ chuông, cô bèn bắt máy.
“Cô Lâm.”
“Hứa Như, ông ngoại của cô nhập viện rồi, khi nãy suýt nữa đã không cứu được, bác sĩ nói theo tình hình trước mắt, có thể ông ấy sẽ không chịu nổi hết tháng này.” Lâm Vi thấp giọng nức nở.
Hứa Như nhíu mày, rốt cuộc cô vẫn hơi lo lắng cho ông ngoại của mình.
Chỉ có điều nghĩ đến những chuyện ông ta đã làm, cô vẫn không tài nào tha thứ nổi cho ông ta.
“Cô Lâm, phiền cô chăm sóc cho ông ấy.” giọng nói của Hứa Như hết sức lạnh lùng.
“Cô đến thăm ông ngoại đi, ông ấy muốn gặp cô đấy, Hứa Như, dù sao ông ấy cũng là ông ngoại của cô mà.” Giọng nói của Lâm Vi pha lẫn với vẻ van nài.
Hứa Như cắn môi, cô cứng rắn cúp máy.
Chẳng bao lâu sau, Lăng Thuần lại gọi điện đến.
Hứa Như cũng đoán được anh ta gọi cho mình là vì ông ngoại, cô bèn dứt khoát tắt máy.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.
Tối đêm đó, cô mua vé máy bay sang nước B.
Cô không biết ông ngoại của mình nằm ở bệnh viện nào, chỉ đành nghỉ lại khách sạn rồi mới mở điện thoại lên.
Lưu Thanh nhanh chóng gọi điện đến.
“Sao cậu lại chạy sang nước B rồi? Tớ đã về nước B, cậu ở đâu đấy?” Lưu Thanh lo lắng mà hỏi.
Trước kia cô ấy cùng người nhà ra nước ngoài nghỉ mát, vừa đúng lúc Hứa Như cũng đến nước B.
“Bây giờ…” Hứa Như đọc địa chỉ khách sạn mình trú.
Lưu Thanh sốt ruột chạy đến, đã lâu rồi hai người bọn họ chưa gặp nhau, rốt cuộc lần này cũng chạm mặt rồi.
“Cưng của tớ ơi, xem cậu ốm đến độ nào kìa.” Lưu Thanh véo má Hứa Như, chẳng còn bao nhiêu thịt, trong lòng cô ấy cảm thấy thương xót vô cùng.
Quả nhiên thất tình khiến cho người ta tiều tụy.
“Làm gì có, tớ chẳng sút kí nào cả”
“Rồi rồi, nói cho tớ biết, cậu có đi tìm Lý Thế Nhiên không?”
Khi nãy biết Hứa Như đến đây qua điện thoại, Lưu Thanh vẫn chưa hỏi gì cả.
“Tớ đã gặp Lý Thế Nhiên rồi, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, người ta ngầm chấp nhận ly hôn rồi.” Hứa Như nghĩ đến thái độ của Lý Thế Nhiên hồi sáng, mặc dù sau đó hai người có tiếp xúc thân mật với nhau, nhưng cũng không thể chứng tỏ được gì.
Cuối cùng anh ấy cũng đã bỏ đi.
Bắt đầu từ bây giờ, cô cũng nên chấp nhận sự thật này rồi.
“Cái gì? Hứa Như, thật điên rồi, nhà họ Lâm kêu cậu ly hôn thì cậu ly hôn thật à!” Rõ ràng là Lưu Thanh không hề chấp nhận sự thật này.
“Cậu phải biết rằng tớ cũng đã kháng cự, nhưng cuối cùng thì kết quả cũng chỉ như thế mà thôi.”
“Thế thì tái hôn đi!” Lưu Thanh tức giận.
Nghe thấy thế, Hứa Như nhíu mày, lần đầu tiên cô kết hôn với Lý Thế Nhiên cũng chẳng mấy lý trí.
Nếu như có thêm một cơ hội nữa, chắc chắn cô sẽ lý trí hơn nhiều.
Sẽ không đắm mình vào đấy nữa.
“Lúc cơ thể của tớ sắp không chịu được nữa, lúc ấy suy nghĩ duy nhất trong đầu tớ là, cho dù có chết thì tớ cũng sẽ không ly hôn đâu.”
Hứa Như cười cười: “Tớ biết rõ rằng mình không thể sống xa Lý Thế Nhiên được, nhưng cậu thấy đó, bây giờ tớ cũng đã bước ra được rồi.”
Lúc rời khỏi nhà họ Lý, tháo nhẫn cưới xuống, cô đã bình tĩnh hơn nhiều.
Phải học cách giải thoát.
Vốn dĩ cuộc hôn nhân này chỉ là một ước hẹn, là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, bây giờ mọi thứ đã trở về đúng với quỹ đạo của nó.
“Hứa Như, tớ đau lòng quá, sao Lâm Tung phải chia rẽ hai người.”
Cô ấy biết Hứa Như phải khó khăn đến mức nào mới có thể bắt đầu một cuộc tình mới, bây giờ rốt cuộc cô ấy đã buông bỏ những chuyện trước kia rồi.
Nhưng lại gặp phải biến cố như thế này.
“Ông ngoại muốn khống chế cuộc đời tớ, kể từ lúc tớ về nhà họ Lâm, con đường tương lai của tớ đã được lên kế hoạch sẵn rồi.”
“Quả nhiên là thế, nhưng nếu như đã thi đậu thì lo học hành đi, đừng nghĩ đến những chuyện khác nữa.” Lưu Thanh an ủi cô.
Hứa Như mỉm cười: “Tớ cũng nghĩ thế đó, cậu cũng biết mà, tớ vẫn chưa từ bỏ giấc mơ làm bác sĩ đâu.”
“Hứa Như, cho dù có thế nào thì tớ vẫn luôn ủng hộ cậu, nhưng tớ thương cậu và bác sĩ Lý quá…”
“Đúng rồi, bây giờ cậu về đây chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?” Lưu Thanh sực nhận ra.
“Ông ngoại bị bệnh nên tớ muốn đi thăm.”
“Tớ biết ngay là cậu sẽ mềm lòng mà, có điều rốt cuộc vẫn là người thân của cậu, tớ hiểu mà.”
“Nhưng tớ không biết ông ngoại nằm ở bệnh viện nào, có thể phải phiền cậu điều tra giúp.”
“Đợi tin của tớ đi, cậu đừng ở khách sạn, cậu ở đâu đấy, tớ kêu tài xế qua đón.”
“Tớ không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu nhé.”
“Trần Trung đi công tác rồi, trong nhà chỉ còn mỗi mình tớ thôi, cậu nỡ lòng để tớ vò võ một mình trong nhà sao?” Lưu Thanh nói với giọng đáng thương.
“Được rồi, nhưng chồng cậu đi công tác thường xuyên thế.” Hứa Như không khỏi thắc mắc.
Gần như lần nào nói chuyện điện thoại với cô ấy, Trần Trung đều không có nhà.
“Tớ quen rồi, anh ấy bận lắm, cậu mau qua với tớ đi…”
Bây giờ Lưu Thanh và Trần Trung sống trong một căn nhà kiểu Tây ở trung tâm thành phố, trang trí đơn giản, nhưng thật sự…đơn giản quá rồi.
Về cơ bản cũng chỉ có đồ dùng trong nhà, gần như chẳng bỏ công trang trí thêm gì khác nữa cả.
Hứa Như vừa bước vào đã cảm thấy rất khó chịu.
Nhà họ Lý mà cô sống khi trước ấm cúng hơn nơi này nhiều.