“Bà Kỳ.”
Hứa Như vẫn quen gọi bà như vậy.
“Tiểu Như, hôm qua con gặp ông ngoại rồi à?”
“Vâng.”
“Mẹ cũng không biết ông ấy đã về nước, hôm qua không doạ con sợ chứ?” Lâm Vy lo lắng hỏi.
Gần đây bà đều bận rộn xử lý chuyện Lâm thị nên không chú ý tới động tĩnh bên phía ba.
“Vẫn ổn, ông ngoại nói với tôi rất nhiều chuyện.”
“Tiểu Như, con sẽ tha thứ cho mẹ chứ?” Giọng Lâm Vy run run.
Bà vẫn luôn muốn bù đắp cho cô.
Bà muốn cô trở về nhà họ Lâm.
Chỉ là bà sợ Hứa Như không cho mình cơ hội này.
Hứa Như im lặng, ông nội nói Lâm Vy bị nhà họ Kỳ xui khiến nên mới vứt bỏ cô, nhưng… điều này vẫn luôn khiến cô canh cánh trong lòng.
“Tiểu Như, mẹ biết con cần thời gian, mẹ sẽ đợi, đợi con có thể chấp nhận mẹ, chấp nhận nhà họ Lâm.”
Cúp điện thoại, Hứa Như đi vào phòng khách, Lý Thế Nhiên đã làm xong bữa sáng.
Cô đi vào bếp, ôm lấy anh từ phía sau.
“Nếu là anh, anh có tha thứ cho người thân từng vứt bỏ mình không?” Cô hỏi anh.
Nghe vậy, đáy mắt Lý Thế Nhiên lướt qua vẻ hung ác nham hiểm, hơi khở quanh người cũng trở nên đáng sợ.
Nhưng Hứa Như đang đắm chìm trong cảm xúc của mình nên không phát hiện.
Hồi lâu sau Lý Thế Nhiên mới cầm tay Hứa Như, xoay người lại nhìn cô, ánh mắt lạnh thấu xương: “Không.”
Không…
Anh trả lời chắc chắn như vậy.
“Anh sẽ cho người bảo vệ em, có chuyện gì thì lập tức thông báo với anh.” Trước khi Lý Thế Nhiên đi, liên tục căn dặn Hứa Như.
Anh cho cô không gian, nhưng với tiền đề là, anh muốn cô phải an toàn.
Hứa Như gật đầu: “Nếu họ đã là người thân của em thì sẽ không hại em đâu.”
Nửa tiếng sau, Lâm Vy tới vịnh nhà họ Lý, Hứa Như ngồi vào xe.
Đằng sau là một chiếc xe con màu đen đỗ ở phía xa xa.
Sau khi xe phía trước khởi động thì xe con ấy cũng đi theo.
Một tiếng sau, Hứa Như lại tới toà lâu đài cổ thần bí mà xa hoa ấy.
Cô thấp thỏm chần chừ không xuống xe.
Lâm Vy dịu dàng nói: “Tiểu Hứa, đừng sợ, có mẹ ở bên con.”
Mẹ.
Vẻ mặt Hứa Như hơi thay đổi nhưng không nhìn ra cảm xúc gì trên mặt.
Mẹ cô chỉ có Tống Mỹ.
Cô xuống xe, Lâm Vy không nghe thấy câu trả lời của cô thì không giấu được vẻ mất mát trên mặt.
Trong vườn hoa, Lâm Tung đang đánh golf.
Lâu đài cổ dựa vào lưng chừng núi xanh mơn mởn, phong cảnh tráng lệ.
“Ba.”
Lâm Tung không trả lời, vẫn chăm chú chơi bóng.
Mặc dù tuổi ông đã lớn nhưng tinh lực không tồi, có điều không được lâu thì vẫn thấy mệt, thở hổn hển.
Quản gia bên cạnh lập tức đưa thuốc cho ông.
“Hứa Như à, cháu có biết chơi không?” Lâm Tung quay đầu, điềm đạm nhìn cháu gái.
Hứa Như lắc đầu, thậm chí cô còn chưa từng được tiếp xúc với môn thể thao này.
“Ba, ba nghỉ ngơi một lát đi.” Lâm Vy đỡ ông ngồi xuống.
“Sao cô lại tới đây?” Lâm Tung có phần không vui.
“Ba về nước cũng không nói cho con nên con lo lắng.”
“Có gì mà phải lo lắng, tôi vẫn chưa chết.” Lâm Tung tức giận nói.
Hứa Như nhíu mày, rõ ràng quan hệ của Lâm Vy và ông ngoại rất không tốt.
“Ông ngoại, sức khoẻ ông vẫn tốt, không có việc gì.” Hứa Như an ủi.
Lúc này sắc mặt Lâm Tung mới dịu đi một chút.
“Hứa Như à, ông vẫn kiên trì chuyện hôm qua ông nói với cháu, cháu phải học ở trường tốt nhất.” Lâm Tung nghiêm túc nói.
Hứa Như biết ông ngoại đang nói tới chuyện trường học, nhưng cô cũng có sự kiên trì của mình.
“Ông ngoại, theo cháu thấy thì đại học Lâm Hải cũng là trường tốt nhất.”
Cô biết thực lực của mình, nơi nào mới là phù hợp với cô nhất.
“Không được, Hứa Như, cháu phải nghe lời ông.”
“Ba, ba đừng ép Hứa Như, trẻ con thích học ở đâu thì học ở đó đi.” Lâm Vy cũng ủng hộ Hứa Như.
Bà chỉ mong bây giờ Hứa Như có thể sống theo ý mình.
Vì sau này cô còn phải gánh vác nhiều hơn nữa.
“Ông ngoại, cháu hy vọng ông có thể tôn trọng quyết định của cháu.”
Lâm Tung trầm mặt, mặc dù giận nhưng vẫn có thể kiểm soát cảm xúc.
“Được, chuyện này ông theo cháu, nhưng chuyện hôn nhân cả đời của cháu thì ông không thể để cháu tuỳ hứng được.”
“Ông đã biết chuyện cháu kết hôn với Lý Thế Nhiên rồi, hai người kết hôn chớp nhoáng, không có tình cảm làm nền tảng, cháu nói cho ông vì sao khi ấy lại vội vàng kết hôn với cậu ấy như vậy”? Giọng điệu Lâm Tung nhu hoà hơn chút.
“Ông ngoại, đây là chuyện riêng của cháu.” Hứa Như không muốn nói nhiều.
“Ông là ông ngoại cháu, đương nhiên phải quan tâm chuyện riêng của cháu!” Lâm Tung lạnh giọng.
Lâm Vy đưa tay ra, vỗ về Hứa Như an ủi: “Tiểu Hứa, có phải con có nỗi khổ tâm gì không?”
Hứa Như cụp mắt, cô không có nỗi khổ tâm gì, mục đích của cô rất đơn thuần, ban đầu cũng chỉ vì muốn để Tống Mỹ yên tâm.
“Cháu thích Lý Thế Nhiên nên mới kết hôn với anh ấy.” Hứa Như ngước mắt, trầm giọng đáp.
“Thật?” Lâm Tung bất ngờ.
Ngay cả ánh mắt Lâm Vy cũng trở nên lo lắng.
Hứa Như gật đầu.
“Nếu ông ngoại nói không đồng ý thì cháu lại trách ông.” Lâm Tung thở dài một hơi.
“Ông mệt rồi, hai người về đi.”
Lâm Tung chống gậy, đi về phía lầu chính.
Trong vườn hoa chỉ còn lại Lâm Vy và Hứa Như.
Ông ngoại làm sao vậy…
“Tiểu Hứa, mẹ biết con nhất thời chưa thể chấp nhận được thân phận của mình, sau này con ở bên ông ngoại nhiều hơn, ở bên mẹ nhiều hơn là sẽ quen thôi.” Lâm Vy hiền từ nói.
Hứa Như cười gượng gạo: “Bà Kỳ…”
“Gọi là mẹ được không?” Lâm Vy ngắt lời cô.
Hứa Như trầm mặt, cuối cùng vẫn không gọi được.
“Là mẹ quá vội vàng, nhưng ông ngoại biết thân phận con thì vẫn luôn rất quan tâm con, nhà họ Lý sâu không lường được, mẹ cũng không mong muốn con và Lý Thế Nhiên ở bên nhau.” Lâm Vy nói với ý sâu xa.
Hứa Như chau mày, cô không thích bị người khác can thiệp.
Hiển nhiên Lâm Vy cũng nhìn ra được, đáy mắt lướt qua vẻ không vui.
Nhưng vẫn giữ nụ cười trên mặt: “Lát nữa đi ăn cơm cùng mẹ đi, đừng từ chối mẹ.”
Hôm nay Hứa Như không có việc gì nên cô đồng ý.
Nhà hàng ở khu vực trung tâm thành phố, Lâm Vy đã đặt một phòng bao.
Chỉ là sau khi đi vào, Kỳ Chiến cũng có mặt.
Sắc mặt Lâm Vy thay đổi: “Sao con lại ở đây?”
“Con nghe mẹ nói muốn đi ăn cơm cùng Hứa Như nên tới ăn cùng.”
“Không có việc của con.” Giọng Lâm Vy hơi giận.
“Vậy sao? Hứa Như, tôi có thể ăn cơm cùng chị không?” Kỳ Chiến hỏi Hứa Như.
Hứa Như giật giật khoé môi, nói thế nào thì Kỳ Chiến cũng là em trai cô, vì thế cô lạnh nhạt trả lời: “Tuỳ.”
Có Kỳ Chiến ở đây, cô cảm thấy cũng đỡ ngượng ngùng hơn.
“Đứng đắn một chút cho mẹ.” Lâm Vy trầm giọng nói.
“Con biết rồi mà mẹ.” Giọng điệu Kỳ Chiến hơi kỳ quái.
Hứa Như cau mày, cảm thấy không được bình thường.
Vừa gọi món xong thì Lâm Vy nhận được cuộc điện thoại nói rằng Lâm thị xảy ra chuyện, bà phải lập tức về Lâm thị xử lý.
“Tiểu Hứa, lần sau mẹ ăn cùng con nhé.”
“Bà Kỳ, bà cứ làm việc trước đi.” Hứa Như vẫn lạnh lùng xa cách.
“Chậc chậc, thế nào, Lý Thế Nhiên không đi cùng chị à?” Kỳ Chiến hỏi.
“Anh ấy phải làm việc, cậu tưởng ai cũng chơi bời lêu lổng như tổng giám đốc Kỳ cậu à!” Hứa Như lạnh lùng châm chọc.
Kỳ Chiến cười khẽ: “Thì ra trong mắt chị, tôi là như vậy, nhưng xem ra gần đây tình cảm hai người tốt lên rồi, chị còn bảo vệ anh ta nữa.”