Hứa Như chợt khựng lại, nếu như phải tính như vậy thì nợ mà cô gánh lại càng nhiều hơn rồi.
Lý Thế Nhiên nhận lấy tấm thẻ của cô: “Nếu bà Lý đã muốn như vậy thì anh nhận là được rồi.”
Hứa Như nhìn anh, cuộc sống sau này phải sống sao đây…
Bình thường tuy làm việc ở bên cạnh Lý Thế Nhiên, nhưng cô cũng có vài khoản chi tiêu thường nhật mà.
Nhìn bộ dạng khó xử của Hứa Như, khoé môi mỏng của Lý Thế Nhiên khẽ nhếch lên.
…
Bữa tiệc sinh nhật của Diệp Hạ Hạ được tổ chức tại một khách sạn hạng sao ở trong thành phố, Hứa Như và Lý Thế Nhiên đến vào buổi tối.
Đây là lần đầu tiên mà Hứa Như xuất hiện tại một nơi như thế này, cô khoác tay lên cánh tay của Lý Thế Nhiên, tâm trạng có chút căng thẳng.
“Bác sĩ Lý!” Diệp Hạ Hạ vừa nhìn thấy Lý Thế Nhiên thì liền chạy từ lầu hai xuống.
Lý Thế Nhiên chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, anh đến đây đa phần là vì mối quan hệ thế gia của nhà họ Lý và nhà họ Diệp.
Món quà cũng là do ông già chuẩn bị, Lý Thế Nhiên đưa cho cô ta.
“Bác sĩ Lý, ba muốn gặp anh đó, chúng ta đi lên đó đi.” Diệp Hạ Hạ đứng ở bên cạnh Lý Thế Nhiên.
“Tôi không có nhiều thời gian.” Lý Thế Nhiên lên tiếng nói, sau đó anh căn dặn Hứa Như đừng chạy lung tung rồi mới đi lên đó.
Hôm nay Diệp Hạ Hạ mặc một bộ lễ phục hai dây màu hồng nhạt, duyên dáng thanh lịch, tươi mát dễ chịu, nhưng rốt cuộc vẫn còn quá trẻ nên khi đứng bên cạnh Lý Thế Nhiên, khí chất cách biệt quá nhiều.
Hứa Như thu tầm mắt lại rồi đi đến bên bàn ăn, cô không có hứng thú với mấy loại bánh ngọt này, nên chỉ tuỳ tiện cầm lấy một ly nước cam.
Nhưng vừa cầm lấy chiếc ly thì lại bị giật mất rồi, sau đó một ly rượu sâm banh được đưa vào tay cô: “Nước cam chỉ để cho trẻ con uống thôi.”
Hứa Như cau mày, lúc này cô mới phát hiện, dường như là thật sự không có ai cầm ly nước cam cả.
Nhưng mà, ly sâm banh này sẽ không làm cô say chứ?
“Yên tâm đi, không có cồn đâu.” Kỳ Chiến cong khoé môi mỏng lên.
Hứa Như nghi hoặc nhìn anh ta, vẻ mặt không có tin hoàn toàn.
Nhưng mà, Kỳ Chiến sao cũng ở đây vậy, Hứa Như cảnh giác nhìn anh ta.
Kỳ Chiến bất lực thở dài: “Cô dám nghi ngờ tôi sao, Hứa Như.”
Hứa Như mím môi nhấp một ngụm, không dám uống nhiều.
“Cảm ơn Lý Thế Nhiên giùm tôi vì lần trước đã mời chúng ta ăn một bữa cơm.” Kỳ Chiến nâng ly rượu lên.
“Anh ấy bây giờ là chủ nợ của tôi.” Hứa Như cau mày, bây giờ cô thật sự là đang nghèo rớt mồng tơi rồi. Có điều luôn ở cùng Lý Thế Nhiên nên không tiêu phí gì.
“Hửm? Không lẽ hai người còn phân biệt kinh tế với nhau sao?” Kỳ Chiến nhướng mày.
“Chứ sao?” Trong mắt người khác, cô và Lý Thế Nhiên cũng chỉ là quan hệ tình nhân.
“Không ngờ Lý Thế Nhiên lại keo kiệt với cô như vậy.” Kỳ Chiến đưa tay sờ sờ cằm.
Nghe thấy lời này, Hứa Như liền có chút không vui: “Không phải!”
Kỳ Chiến khẽ cười: “Được rồi, không phải thì không phải, nhưng mà cô Hứa này, nếu như cô nợ tiền tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đòi cô đâu, hay là cô thử suy nghĩ đến tôi đi?”
Cả người Hứa Như bất giác run lên, Kỳ Chiến nói gì cơ?
Suy nghĩ về anh ta?
Kể từ lúc xem mắt, trong lòng cô đã chắc chắn Kỳ Chiến không thích hợp với cô rồi.
Cho dù không có kết hôn với Lý Thế Nhiên đi nữa, bọn họ cũng sẽ môn không đăng hộ không đối mà thôi.
“Tổng giám đốc Kỳ, anh đang nói đùa đúng chứ.” Hứa Như khó chịu nhìn anh ta.
“Một lời nói của tôi đây đáng giá nghìn vàng đó.” Ánh mắt Kỳ Chiến chợt trở nên thâm trầm.
Hứa Như không dám đối mắt nhìn anh ta nữa mà né ánh mắt đi.
Lúc này, tiếng nhạc du dương chầm chậm vang lên, dần dần đã có những vị khách tiến vào giữa để khiêu vũ, Hứa Như đưa mắt nhìn xung quanh một cái, vẫn chưa thấy Diệp Hạ Hạ và Lý Thế Nhiên đâu cả.
“Bạn trai cô không có ở đây, vậy có thể dành thời gian cho tôi trước không?” Vừa dứt lời, Kỳ Chiến khẽ khom người xuống, và đưa tay ra trước mặt cô một cách vô cùng thân sĩ.