“Đúng vậy, nếu không Bác sĩ Lý cũng sẽ không bảo tôi tới đây.” Y tá khẽ mỉm cười.
Hứa Như gật đầu, thuận tiện đi thẳng đến phòng nghỉ để chờ, mở ra nhóm tìm việc làm trên facebook, gần đây doanh nghiệp dược Thiên Nhất kinh doanh lỗ không thể trả lương, không có bao nhiêu người đi làm, Hứa Như lại càng không ai quản.
Cô dường như sắp thất nghiệp rồi, nghĩ đến này, tâm trạng rất tệ.
Đang vào trang web tuyển dụng để xem thông tin, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Lý Thế Nhiên tiến vào, góc độ từ trên cao nhìn xuống rõ ràng thấy được Hứa Như đang tìm công việc.
“Tới rồi sao?” Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, hai người dựa rất gần.
Hứa Như đặt di động xuống, có chút khẩn trương.
Khí tràng của Lý Thế Nhiên rất mạnh, nói chuyện với hắn sẽ khiến cô khẩn trương một cách khó hiểu.
“Chuyện trước đó mà anh nói, tôi đồng ý.” Hứa Như chậm rãi, từng chữ từng chữ nói ra.
Lý Thế Nhiên cũng không ngạc nhiên, ngón tay thon dài gõ trên bàn, đáy mắt hiện vài phần thâm trầm.
“Tôi đã nói cái gì?” Hắn hỏi.
Hứa Như ngẩn người, người đàn ông này mất trí nhớ sao?
“Nói muốn kết hôn với tôi.” Bật thốt ra câu này, hai má của Hứa Như nhịn không được mà đỏ lên.
Tiếng cười trầm thấp của Lý Thế Nhiên truyền đến, hắn là cố ý, cố ý muốn Hứa Như phải nói ra.
“Ừm, sổ hộ khẩu có mang theo không.” Lý Thế Nhiên hỏi.
“Hả?” Hứa Như ngẩng đầu kinh ngạc, cô luôn không theo kịp lối suy nghĩ của Lý Thế Nhiên.
“Đi nhận giấy chứng nhận, cần sổ hộ khẩu.”
“Nhanh như vậy? Tôi còn chưa nói chuyện này với mẹ tôi.” Hứa Như đã tự bổ não hình ảnh cô và Lý Thế Nhiên đến cục dân chính lấy giấy chứng nhận.
“Tôi cho cô thời gian một ngày.”
Nhà họ Hứa.
Từ bệnh viện đi ra, cô lập tức chạy về nhà , Tống Mỹ đang ngồi trên ghế sô pha xem bộ phim thần tượng cũ.
Mấy lời đã chuẩn bị suốt dọc đường đi đều nghẹn lại trong cổ họng, cô phải nói với Tống Mỹ chuyện kết hôn như thế nào đây.
Hơn nữa mới chỉ gặp mặt người đàn ông kia ba lần đã định chung thân.
“Hôm nay không đi làm sao?” Thấy Hứa Như trở về, Tống Mỹ ngạc nhiên hỏi.
Bà không biết công ty mà Hứa Như đang làm sắp phá sản .
“Xin phép nghỉ rồi.”
“Xin nghỉ làm gì?”
“Con…muốn lấy…sổ hộ khẩu.” Hứa Như kiên trì nói.
“Nha, thông suốt rồi, muốn đi lấy giấy chứng nhận? Đừng nói với mẹ là Trần Minh Thành, để xem mẹ có đánh chết con không!” Tống Mỹ vốn đang vui vẻ, nhưng nghĩ đến có thể là tên tra nam kia, lại giận tái mặt.
“Không phải anh ta, không phải anh ta, là cái người đàn ông lần trước đưa con về, anh ấy tên là Lý Thế Nhiên, là bác sĩ chủ nhiệm của khoa thần kinh bệnh viện Nhân Dân!” Nhắm mắt lại, Hứa Như khẽ cắn môi quyết tâm nói ra.
Tống Mỹ đã sợ ngây người, khi phản ứng lại được, mới ôm chặt lấy Hứa Như: “Đứa nhỏ này, đi thôi, nói với nó, nhà chúng ta không cần lễ ăn hỏi, cũng không cần phải cử hành hôn lễ, chỉ cần đi lấy giấy chứng nhận là được, là mẹ yên tâm rồi.”
Hứa Như: …
Tuy cô cũng không nghĩ phải thực hiện từng bước lễ ăn hỏi hay hôn lễ gì đó, nhưng mẹ cô có phải…quá hào phóng hay không!
Lúc đi vào cục dân chính là đã bốn giờ chiều, Hứa Như thấy thông báo treo trên cửa, số hôm nay đã phát hết rồi.
Cô nhẹ nhàng thở ra, vậy ngày mai lại quay lại đi!
Vừa muốn xoay người, một cái cánh tay đã ôm lấy vai cô, giọng nói trầm thấp của Lý Thế Nhiên vang lên bên tai cô: “Chạy cái gì?”
“Úi, tôi đâu có chạy!” Hứa Như ngoài cười nhưng trong không cười.
“Vào thôi.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
“A, không phải hết số rồi sao? Phải đợi ngày mai.” Hứa Như chỉ vào thông báo trên cửa.
Người đàn ông lại cười nghiền ngẫm: “Số cuối cùng nằm trong tay tôi.”