“Nếu cô không đồng ý thì tôi sẽ mất mặt lắm đó.” Thấy Hứa Như do dự, ánh mắt của Kỳ Chiến càng trở nên tối om hơn vài phần.
Hứa Như nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói: “Tôi không biết khiêu vũ.”
Thanh âm vừa dứt, cả cơ thể cô đột nhiên bị ôm vào một lồng ngực quen thuộc, là Lý Thế Nhiên đã kéo cô vào vòng tay của mình.
“Tổng giám đốc Kỳ, chỉ e là không thể như ý nguyện của anh rồi.” Lý Thế Nhiên nở nụ cười lạnh.
Nói xong, anh ôm chặt lấy eo của Hứa Như rồi đưa cô ra sàn nhảy.
Hứa Như sững sờ, đợi đến lúc cô phản ứng lại thì hai tay mình đã được đặt lên vai của Lý Thế Nhiên rồi.
“Lý Thế Nhiên, em thật sự không biết khiêu vũ đâu, anh đừng làm khó em!” Hứa Như thật sự muốn khóc quá đi mà, mọi người xung quanh ai cũng nhảy rất tốt, cô bây giờ cảm thấy như mình là một kẻ không biết bơi ở giữa hồ vậy.
Lúc nhỏ Tống Mỹ cũng đã từng đưa cô đi học nhảy múa, nhưng cũng chả hiểu làm sao mà tứ chi của cô không chịu linh hoạt siêng năng chút nào cả, chưa đến một tuần đã bị khuyên nên rút lui rồi!
“Theo bước chân của anh.” Lý Thế Nhiên nhíu mày, bị Hứa Như giẫm vài phát, thanh âm anh cũng đã nhuốm chút tức giận rồi.
Hứa Như sợ hãi, cô cúi đầu nghiêm túc bước theo Lý Thế Nhiên.
Nhưng có lúc vẫn giẫm trúng chân của anh, bước chân của Lý Thế Nhiên thỉnh thoảng nhanh quá rồi.
“Xin lỗi.”
Giống như là một sự tra tấn dài dằng dặc vậy, Hứa Như chưa bao giờ cảm thấy một ca khúc lại phát lâu đến như vậy, chỉ sợ chân của Lý Thế Nhiên sắp bị cô giẫm bị thương rồi .
Ánh đèn lại được sáng lên, Hứa Như không còn dám nhìn vào gương mặt đen u ám như đít nồi của Lý Thế Nhiên nữa rồi.
“Anh đừng tức giận.” Hứa Như bất giác đưa tay túm lấy anh.
Lý Thế Nhiên bưng ly rượu lên, sắc mặt nhàn nhạt: “Anh không có giận, em không cần tự trách mình.”
Hứa Như không tin, chỉ là sự chú ý bây giờ đều bị nơi không xa kia thu hút đi hết rồi.
Diệp Hạ Hạ thay một bộ lễ phục khác đứng trên sân khấu phát biểu, Diệp Đình tặng cho Diệp Hạ Hạ một món quà mừng thành niên, bữa tiệc này cũng sắp sửa kết thúc rồi.
Diệp Hạ Hạ bước xuống sân khấu rồi đi tới chỗ của Lý Thế Nhiên, trên tay còn cầm một ly rượu.
“Bác sĩ Lý, cô Hứa, tối nay cảm ơn hai người đã dành thời gian để đến đây.” Diệp Hạ Hạ nâng ly lên.
Chỉ là lúc này, người phục vụ phía sau không biết bị làm sao mà lại đụng vào phía sau một cái, khiến cho ly rượu trên tay Diệp Hạ Hạ bị trào ra.
Đúng lúc rơi vãi lên bộ lễ phục của Hứa Như đang đứng ở bên cạnh.
Chất vải của bộ lễ phục này rất mỏng, dòng rượu mát lạnh dính vào trên da, khiến cho Hứa Như rất khó chịu.
“Xin lỗi cô Hứa, tôi…” Vẻ mặt yếu đuối của Diệp Hạ Hạ hệt như muốn khóc.
Hứa Như vốn cũng chẳng bực bội gì, càng huống hồ Diệp Hạ Hạ cũng là bị người ta đụng vào, là bất ngờ ngoài ý muốn mà thôi.
“Có phòng nghỉ không, tôi đi thay váy một lát.” Hứa Như hỏi.
Diệp Hạ Hạ gật đầu, còn Lý Thế Nhiên thì ôm lấy Hứa Như, từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh cô.
“Bác sĩ Lý, anh đợi ở đây đi, em đưa cô Hứa đi thay bộ váy mới.”
Lúc này, có không ít người muốn tiến đến bắt chuyện với Lý Thế Nhiên, nên anh cũng không đi theo nữa.
Trong phòng thay đồ, Diệp Hạ Hạ cầm lấy một bộ váy màu đen bước vào: “Cô Hứa, cô thay xong rồi đi xuống đi.”
Nói xong, Diệp Hạ Hạ ngay lập tức rời khỏi.
Lúc Hứa Như ra ngoài thì phát hiện cửa bị khoá rồi!
Chỗ này không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa này để ra ngoài thôi, điện thoại của cô…một chút tín hiệu cũng không có nữa!
Diệp Hạ Hạ cố ý sao?
Nửa tiếng trôi qua rồi, Lý Thế Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thử, nhưng Hứa Như vẫn chưa đi xuống.
Thế là anh đi lên lầu hai, tìm từng phòng từng phòng.
Lúc đi vào phòng thứ ba, cửa đột nhiên bị tự động đóng lại rồi.
Đây là một căn phòng ngủ, lúc này Diệp Hạ Hạ vừa mới tắm xong, cô ta mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh trong suốt bước ra, trên người thì toả ra một mùi hương mê người.
Lý Thế Nhiên xị mặt xuống: “Diệp Hạ Hạ, mặc đồ vào đi.”
Diệp Hạ Hạ mỉm cười, cô ta hờ hững nằm lên giường, cố ý bày ra tư thế khiêu gợi, bộ dạng non nớt ngây thơ nhìn Lý Thế Nhiên: “Em có mặc quần áo mà, bác sĩ Lý, qua đây đi.”