Cô còn có nhà sao?
Cô tưởng rằng vịnh nhà họ Lý là nhà của cô, nhưng bây giờ ly hôn với Lý Thế Nhiên rồi, cô cũng sẽ không về nữa.
Còn nhà họ Lâm, càng không phải là nhà của cô.
Cô rất nhớ Tống Mỹ, cô nhớ niềm hạnh phúc giản đơn ngày xưa.
Dù cuộc sống không giàu có nhưng ít ra, cô rất hài lòng.
Nhưng ở nhà họ Lâm, tất cả những gì cô cảm thấy chỉ là áp lực vô tận.
Những gì cô có thể và không thể làm đều được quy định .
Cúp máy, Hứa Như quay lại đường An Ninh.
Cô và Lý Thế Nhiên không ai liên lạc với ai, giống như mối quan hệ đã trở lại một năm rưỡi trước, khi bọn họ vẫn còn là người xa lạ.
Hóa ra, đoạn tuyệt một mối quan hệ lại dễ dàng như vậy.
Chỉ là cô vẫn còn đồ ở vịnh nhà họ Lý, cô vẫn phải về một chuyến.
Nhưng ngày này, Hứa Như cứ dây rồi lại dưa.
Lý Thị.
Lý Thế Nhiên đã ở trong công ty cả một ngày một đêm.
Cao Bân ở bên cạnh anh, boss không nghỉ ngơi, anh ta cũng chỉ có thể không ngủ không nghỉ.
Nhưng, anh ta lo cho sức khỏe của boss
“Tổng giám đốc Lý, ngài có cần về nhà nghỉ ngơi một chút không?” Cao Bân nghi hoặc mà hỏi.
Trong một ngày một đêm này, sao lại không có chút động tĩnh nào của bà Lý vậy?
Boss đi nước B cùng với bà Lý, nhưng lại một mình quay về.
Không lẽ, cãi nhau rồi?
Nhưng anh ta cũng không dám nhiều chuyện.
“Cậu rất rảnh?” Lý Thế Nhiên nhàn nhạt ngước mắt lên.
Cao Bân biết điều mà ngậm miệng lại đi ra ngoài.
Tâm trạng này thực sự thăng trầm như một chuyến tàu lượn siêu tốc.
Vào buổi tối, sau khi Lý Thế Nhiên kết thúc cuộc họp, Lý Hằng đến văn phòng.
Anh ta đã ở Nam Thành nửa tháng rồi.
Chuyện của Lý Thị, anh ta gần như không tham dự, nhưng nhà họ Lý có không ít sản nghiệp là ở trên tay anh ta.
“Em trai thân yêu của tôi về rồi sao?” Đôi con ngươi sắc bén của Lý Hằng híp lại, ngữ khí giễu cợt.
Lý Thế Nhiên ngồi xuống, giống như anh ta không có ở đó, hoàn toàn phớt lờ.
Lý Hằng từ lâu đã quen với thái độ của Lý Thế Nhiên, cũng không có tức giận, trầm giọng nói: “Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ đảm nhiệm chức phó Tổng giám đốc của Lý Thị, cậu không chúc mừng tôi à?”
Nghe vậy, trên khuôn mặt lạnh nhạt của Lý Thế Nhiên cuối cùng cũng có chút thăng trầm.
Anh nhanh chóng mở email ra, quả nhiên có thông báo bổ nhiệm nhân sự.
Ông nội vẫn còn là chủ tịch hội đồng quản trị, là đích thân ông đã bổ nhiệm.
Anh cong môi đầy lạnh lùng: “Chúc mừng.”
“Không ngờ, cuối cùng tôi cũng có thể trở về Nam Thành rồi.” Lý Hằng nửa nằm trên ghế sofa, trong ngữ khí tràn đầy đắc ý.
“Nếu đã là phó Tổng giám đốc rồi, vậy mấy cái hạng mục này anh theo đi, tôi bận lắm.” Lý Thế Nhiên ném vài phần văn kiện tới.
Lý Hằng nhận lấy: “Không sợ tôi làm hỏng?”
“Làm hỏng rồi, thì đúng lúc có thể cách chức anh.”
“Chậc chậc, xem ra vẫn không vừa mắt người phó Tổng giám đốc này là tôi.” Lý Hằng híp mắt lại.
Lý Thế Nhiên không có đáp, cầm lấy áo khoác rời khỏi văn phòng.
Sự lạnh lẽo nơi đáy mắt của Lý Hằng dần dần lan ra.
Về đến nhà tổ, trong nhà ngoại trừ Lý Thành, còn có Lý Phàm, mà Lý Hằng về rồi, đương nhiên cũng ở trong nhà tổ.
Nhìn thấy cháu trai, Lý Thành kêu anh đến thư phòng.
“Cháu dâu không phải về cùng cháu sao?”
“Chúng cháu ly hôn rồi.” Ngữ khí Lý Thế Nhiên nhàn nhạt.
Sắc mặt Lý Thành biến đổi, tức giận nói: “Cháu gạt ông sao!”
Ông không tin điều đó.
“Ông nội, bọn cháu đã ly hôn rồi.” Lý Thế Nhiên lặp lại một lần nữa.
Lý Thành xị mặt xuống, nhìn thần sắc nghiêm túc của cháu trai, cuối cùng không thể không tin.
“Tại sao?”
“Yêu cầu của nhà họ Lâm.” Lý Thế Nhiên nói ngắn gọn súc tích.
“Cháu dâu đồng ý rồi? Cháu cũng đồng ý?” Lý Thành không vui mà hỏi.
“Là cháu đồng ý, tình thế của Lý Thị chưa ổn định, cháu không muốn Hứa Như bị cuốn vào.”
Đây cũng là một trong những lý do khiến anh đồng ý ban đầu.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là bởi vì sức khỏe của Hứa Như.
Nhà họ Lý bây giờ, tình hình quá đỗi phức tạp.
Ai cũng có thể lợi dụng Hứa Như để uy hiếp anh.
Anh trước giờ đều sẽ không đặt cô vào tình cảnh nguy hiểm.
Lý Thành im lặng, ông khó lắm mới nhìn thấy Lý Thế Nhiên kết hôn, muốn mau mau ẵm cháu chắt, không ngờ lại xảy ra biến cố như vậy.
“Ly hôn rồi, cháu dâu làm sao đây?” Lý Thành rất hài lòng đối với người cháu dâu Hứa Như này.
Ngoại trừ, thân phận của cô.
Nghe vậy, sắc mặt nhàn nhạt của Lý Thế Nhiên cuối cùng đã có chút biến hóa.
Sau này, cô vẫn là của anh.
Chỉ là, không phải bây giờ.
“Cô ấy ở nhà họ Lâm.”
“Người nhà họ Lâm, ông thấy không có lòng tốt, ông nghe nói, lão già nhà họ Lâm đó hy vọng Lăng Thuần và Hứa Như kết hôn.” Lý Thành xị mặt.
Ông tuy đang trong trạng thái nửa nghỉ hưu, nhưng thăm dò một số chuyện vẫn là không khó.
“Ông nội, ông đừng lo lắng vì chuyện của bọn cháu nữa, cháu sẽ trông kỹ cháu dâu của ông.” Lý Thế Nhiên cong cong khóe môi mỏng.
…
Ở nhà ba ngày, Hứa Như không muốn ăn đồ ăn ngoài nữa, lúc này cuối cùng cũng ra cửa.
Lúc này, điện thoại reo lên, là Kỳ Chiến gọi đến.
Hứa Như không có nghe máy, trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc đi dạo siêu thị, vẫn gặp phải Kỳ Chiến.
Anh ta rõ ràng là cắm sào chờ nước, luôn đứng ở bên quầy hàng, đôi con ngươi đen nhìn cô mà chẳng hề chớp mắt.
Hứa Như trực tiếp đi vòng qua.
Nhưng Kỳ Chiến không bỏ cuộc mà đi theo: “Tôi nghe nói chị và mẹ tôi cãi nhau rồi?”
Hứa Như không có trả lời.
“Ông ngoại chị không phải chỉ còn thời gian mấy tháng thôi sao? Sao chị không ở bên cạnh ông ấy?”
“Chị và ông ngoại cũng cãi nhau rồi?” Kỳ Chiến kinh ngạc nói.
Hứa Như mím môi, cuối cùng không vui mà ngừng bước chân lại.
“Kỳ Chiến, bây giờ tôi không muốn quan tâm đến cậu.”
“Xem ra là tâm trạng không tốt, nói cho tôi biết, tôi an ủi chị một chút?” Kỳ Chiến hoàn toàn không có bị lời của Hứa Như ảnh hưởng.
“Không cần.” Hứa Như tức giận nói.
“Kể từ khi chị về, tôi đã ở đây đợi chị cả vài ngày rồi, chị không thể nói thêm với tôi vài câu sao?”
“Cậu muốn biết cái gì, trực tiếp đi hỏi bà Kỳ là rõ nhất.” Hứa Như trầm giọng nói.
“Mẹ tôi gần đây chả quan tâm tôi gì hết, tôi còn nghi ngờ tôi có phải là con trai bà ấy nữa không.” Trong ngữ khí của Kỳ Chiến có chút thất vọng.
Kể từ sau khi nhận lại Hứa Như, Lâm Vy không có quan tâm đến anh ta nữa.
Anh ta đích thực có chút không quen.
Nghe vậy, Hứa Như nhíu mày, mới nhớ ra Kỳ Chiến vẫn chưa biết thân thế của mình.
“Tôi phải về rồi, Tổng giám đốc Kỳ, cậu đừng quấy rầy tôi nữa.” Rời khỏi siêu thị, Hứa Như đi về nhà.
Kỳ Chiến cau mày: “Chị, tôi chỉ là muốn quan tâm chị nhiều hơn thôi, mấy ngày nay chị ở đây, có phải là cãi nhau với Lý Thế Nhiên rồi không?”
“Không liên quan đến cậu.” Hứa Như không muốn nói nhiều.
Kỳ Chiến híp đôi con ngươi lại.
Lúc này, điện thoại reo lên, là điện thoại của trợ lý.
“Tổng giám đốc Kỳ, đã tra ra rồi, cô Hứa đích thực đã ly hôn với Lý Thế Nhiên rồi.”
“Nguyên nhân.”
“Xin lỗi, cái này tôi vẫn chưa tra được, nhưng chắc chắn là không thoát khỏi liên quan với nhà họ Lâm.”
Kỳ Chiến cong cong khóe môi mỏng, ly hôn nằm trong sự dự đoán của anh ta, chỉ là không ngờ, còn nhanh như vậy.
Về đến nhà, Hứa Như tiếp tục chuyên chú đọc sách, cuộc sống không có Lý Thế Nhiên, bởi vì việc học dường như trở nên bớt khó khăn hơn rồi.
Chỉ là mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu toàn là bộ dạng của Lý Thế Nhiên.
Xua mãi không đi.
Anh giống như liều thuốc độc không thể kiểm soát của cô, rất khó cai được.