Sự chú ý của Hứa Như vẫn ở trên chân anh.
“Chân của anh còn chưa khỏi!” Cô nhíu mày.
“Bác sĩ đã băng bó rồi, đi lại không có gì đáng ngại.”
Hứa Như: L£ nào vừa rồi Lý Thế Nhiên cũng lừa cô sao?
Bảy giờ thật sự là thật giả khó phân…
“Không sao nữa sao?” Hứa Như hỏi.
“Có thể đi.”
Dứt lời, anh đã bá đạo năm lấy tay cô.
Lý Thế Nhiên đi rất nhanh, Hứa Như gần như chạy bước nhỏ mới có thể theo kịp anh.
“Em phải về trường” Đi tới thang máy, cô vẫn cứ giằng co.
Nhưng mãi vẫn chưa rút tay ra được.
Lý Thế Nhiên thấy hành động của cô, sắc.
mặt hơi tối đi.
Lúc này, điện thoại reo lên, anh nhấn nút nghe máy.
Nhưng sắc mặt vẫn ngày càng âm trầm.
Hứa Như cũng bị dọa sợ, lập tức không dám động đậy.
“Sao thể?”
Säc mặt Lý Thế Nhiên rất khó coi.
“Tú Tú ở nhà họ Kỳ”
Ra khỏi bệnh viện, Lý Thế Nhiên lên xe rất nhanh. Hứa Như chần chừ ở cửa xe.
€ô lo lắng cho Lý Thế Nhiên, nhưng dù sao cũng là chuyện của nhà họ Lý, cũng không có liên quan gì với cô.
“Lên xe, Hứa Như, cảm xúc của tôi chỉ có em mới có thể làm yên” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nói.
Đóng cửa xe, từ đầu tới cuối Hứa Như: vẫn nhíu mày.
Gô vẫn không thể không lo lắng.
Lý Thế Nhiên tự mình lái xe, xe đi rất nhanh, Hứa Như tỉnh táo lại, thấy hai chân anh lưu loát đạp chân ga “Lý Thế Nhiên, đúng là anh lừa em!” Hứa Như ngạc nhiên.
Bây giờ cô cực kỳ chắc chẩn Lý Thế Nhiên không bị thương nặng, hoặc là… đã sớm khỏi hẳn.
Bãng không sao có thể lưu loát như này được.
“Bà Lý…”
“Em không phải bà Lý!” Hứa Như phản bác: “Chúng ta đã ly hôn rồi!”
Hứa Như nhấn mạnh lần nữa.
Thậm chí cô còn không muốn nghe cách xưng hô này, nó nhắc nhở cô, vậy mà cô lại thích người đàn ông khốn nạn trước mặt này.
“Hứa Như, bình tĩnh chút, vở kịch này, không chỉ diễn cho em xem” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
“Em biết, anh muốn Lý Hằng cho rằng anh bị thương nặng, như thế mới có chuyện tranh quyền ở Lý Thị.” Hứa Như bình tĩnh nói.
Khi nghi ngờ thật ra Lý Thế Nhiên không bị thương nặng lúc trước, cô đã nên nghĩ tới.
Chỉ là cô tức giận… Lý Thế Nhiên luôn lừa cô, muốn cô chăm sóc.
Viền mắt dần đỏ lên, Hứa Như kém cỏi quay đầu đi.
Tay bị nằm lấy, cô ra sức đẩy ra.
“Hứa Như, em đang tức giận cái gì?” Lý Thế Nhiên hỏi.
“Em… Em tức giận anh lừa em!”
“Tôi thật sự đã bị thương.”
“Anh khỏi hần từ lúc nào?” Hứa Như lau nước mắt, nhìn anh không hề chớp mắt.
“Nửa tháng trước.”
Hứa Như: “..”
“Anh lừa em cũng lâu đấy!”
“Em để ý đến tôi, không phải sao?” Lý Thế Nhiên nhìn cô, cảm xúc căng thẳng cũng thả lỏng hơn không ít.
“Em… Em không để ý.” Gô quay đầu đi, giọng điệu hơi cứng ngäc.
Nhưng lời này, cô không lừa được cả bản thân mình.
Rất nhanh, xe đã tới của nhà họ Kỳ.
Tới nhanh hơn Lý Thế Nhiên là vài tên cảnh sát, Kỳ Chiến đã báo cảnh sát chuyện này.
Không xa, Lý Tú Tú đang bị cảnh sát giữ lấy, thấy anh trai, nước mắt trên mặt cô ta không nhịn được mà lăn dài.
“Anh…”
Lý Thế Nhiên nhíu mày, đi tới, sắc mặt đã rất âm trầm: “Làm gì thế?”
Lý Tú Tú cắn môi, còn chưa kịp nói gì đã bị đưa đi Lý Thế Nhiên lập tức thông báo luật sư cùng qua đó.
Thấy Hứa Như, anh đi về phía cô: “Tôi bảo Cao Bân đưa em về trường trước.”
“Không cần, tự em bắt xe về, nhanh lắm.”
“Vẽ tới trường thì nói với tôi một tiếng.”
Hứa Như thờ ơ đáp một tiếng, nhìn Lý Tú Tú, nhíu mày lại.
Không lâu sau, Kỳ Chiến cũng được nhân viên cứu thương khiêng ra, để không gây hoảng hốt, anh ta được đưa đi từ bãi đỗ xe dưới hầm.
Hứa Như nhận được điện thoại của Lâm Vy thì mới biết Kỳ Chiến bị thương nặng.
Có thế bảo Vì lâm Vy vừa đi công tác, Hứa Như đi thăm Kỳ Chiến giúp bà Gô xoay người đi tới bệnh viện.
Lúc này, ở đồn cảnh sát Sau hai tiếng, Lý Tú Tú được bảo lãnh ra ngoài.
Lý Thế Nhiên nghiêm mặt, biểu cảm cực kỳ lạnh lùng.
“Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Tú Tú cụp mắt, hồi lâu mới nói: “Kỳ Chiến ở ngay tầng dưới… Em ra đường thấy anh ta nên đi theo, không nhịn được nên ra tay đánh anh ta…”
“Em biết em đang làm gì không?”
“Đương nhiên là em biết, em không nhịn được… Anh, em đã rất cố gắng kiềm chế rồi, thế nhưng… em muốn giết anh ta!” Trong mắt Lý Tú Tú dần tràn lên hận ý.
“Vê với anh, chuyện lần này, anh sẽ xử lý.”
Lý Thế Nhiên nắm bàn tay lạnh như băng của cô ta Lý Tú Tú cứ run mãi, cho dù là đánh Kỳ Chiến, nhưng cô vẫn vẫn chưa hết hận Sao có thể hết hận, chỉ cần anh ta còn sống một ngày, vẫn có khả năng xuất hiện trước mắt cô ta, cô ta liền không thể bỏ qua tất cả những gì trong quá khứ.
“Chắc anh ta sẽ kiện em.” Lý Tú Tú cười lạnh.
Vừa rồi cô ta luôn đi theo Kỳ Chiến tới bãi đỗ xe, khi cô ta đánh người đã nghe thấy.
tiếng anh ta nói.
Sẽ không tha cho cô.
Nhưng trước kia, Kỳ Chiến làm hại cô ta nhưng không hề bị trừng phạt, sao bây giờ anh ta còn có thể nói ra lời như thể.
Người nên bị trừng phạt là anh ta!
“Không đâu, anh sẽ không cho anh ta cơ hội đó.” Khí tức cả người Lý Thế Nhiên trở nên âm hiểm.
Bệnh viện.
Kỳ Chiến đang ở trong phòng cấp cứu, Hứa Như vừa ký xong giấy thông báo bệnh tình nguy cấp.
Não của anh ta bị va đập, bây giờ lập tức phải làm phầu thuật, không thể kéo dài.
Chuyện này, Hứa Như cũng đã lập tức nói với Lâm Vy.
“Như, vất vả cho con rồi, mẹ cố gắng tối nay về.” Lâm Vy căng thẳng nói Mặc dù Kỳ Chiến không phải là con ruột của bà, nhưng là đứa nhỏ bà nuôi nấng bao nhiêu năm nay, nào có thể thật sự không lo.
Hứa Như có thể hiểu được: “Con sẽ để ý đến tình hình của anh ta.”
5 tiếng sau, Kỳ Chiến mới vượt qua cơn nguy hiểm, nhưng vẫn luôn ở phòng điều trị tích cực, chưa biết lúc nào có thể tỉnh lại.
Hứa Như ở ngoài phòng bệnh, sau khi hiểu rõ tình hình thì lập tức báo với Lâm Vy, có thể nghe ra Lâm Vy đã khóc, Hứa Như chỉ có thể cố hết sức an ủi.
“Như, là Lý Tú Tú ra tay đúng không?”
Lâm Vy hỏi.
Hứa Như nhíu mày, không trả lời.
“Bỏ đi, chờ mẹ tới đã.”
Ngất máy, Hứa Như ngước mắt lên, phát hiện không biết Lý Thế Nhiên tới đây từ lúc nào.
“Sao anh lại tới đây?” Hứa Như ngạc: nhiên.
“Vì Tú Tú.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
“Anh ta vẫn chưa tỉnh lại, vừa làm phẫu.
thuật xong.”
“Ừ, tối nay em ở lại đây với anh ta?”
Giọng điệu của Lý Thế Nhiên không vui Nhìn vào ánh mắt đáng sợ của Lý Thế Nhiên, Hứa Như run lên.
Anh đang tức giận “Em chờ mẹ tới.” Hứa Như nói.
“Lát nữa tôi đưa em về.” Nói xong, Lý Thế Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
“Lý Tú Tú sao rồi?”
“Cảm xúc đã bình tĩnh lại.”
Cả hai người, tiếp đó không ai nói gì nữa.
Từng giây từng phút trôi qua, 1 tiếng sau, Lâm Vy vội vàng tới.
Bà đi gặp bác sĩ trước, xác nhận Kỳ Chiến đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, muộn nhất là mai sẽ tỉnh lại, lúc này mới yên tâm.
Khi tới phòng bệnh, thấy Lý Thế Nhiên thì hơi ngạc nhiên.
Nhưng lúc này, toàn bộ tâm tư của bà đều đặt trên người Kỳ Chiến.