Sắc mặt Hứa Như lập tức trắng bệch.
Sức lực của Diệp Kình rất lớn, khóe miệng cong lên một sự vui vẻ điên cuồng, vẫn luôn ghim chặt Hứa Như.
Lý Thế Nhiên lạnh thấu xương nheo mắt lại, đá một cước qua, mấy sinh viên nhìn thấy sắp lấy mạng người, cũng không dám thờ ơ, đều đến ngăn cản.
Nhưng Diệp Kình vẫn kéo Hứa Như đi ra bên ngoài, mấy động tác của Lý Thế Nhiên đều không thể làm Diệp Kình dừng bước, hô hấp của Hứa Như càng lúc càng khó chịu, con mắt cũng dần dần không mở ra được.
Thật là khó chịu...
Tầm mắt dần dần mơ hồ, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lo lắng của Lý Thế Nhiên, tất cả sự tàn bạo trong đáy mắt của anh lần này đều phát ra.
Gần như trong nháy mắt, Lý Thế Nhiên nhanh chóng công kích làm người ta không trở tay kịp, cả người Diệp Kình ngã ngào xuống đấy, Hứa Như cuối cùng cũng có chút không khí, nhưng khuôn mặt không chút huyết sắc, suy yếu đến mức đứng không vững.
Lúc cô gần như muốn ngất đi, Lý Thế Nhiên ôm lấy eo cô.
Đám sinh viên đều đỡ Diệp Kình, nhưng Diệp Kình đã quá say rồi.
Ôm Hứa Như về lại bệnh viện, Lý Thế Nhiên trực tiếp đi đến phòng bệnh.
Sau lưng có mấy nhân viên cứu hộ đến, Lý Thế Nhiên đơn giản báo lại tình hình, vẫn luôn ở bên cạnh Hứa Như.
Cô cũng chưa phải là hoàn toàn hôn mê, nhưng mà lực của Diệp Kình không nhỏ, cổ của cô đỏ cả lên.
Bởi vì quá suy yếu, bác sĩ chuyền nước cho cô, chuyền xong có thể rời đi.
Nhưng mà đêm nay cô còn phải làm việc...
Nghĩ vậy, Hứa Như không để cho y tá tiêm: "Không cần."
Sắc mặt Lý Thế Nhiên lập tức trầm xuống, giữ tay Hứa Như không cho cô nhúc nhích.
"Đừng lộn xộn."
"Em còn ca trực."
"Để cho người khác làm thay em."
"Không còn người nữa, nhân thủ bệnh viên vô cùng khan hiếm." Hứa Như rũ mắt.
"Anh sẽ giúp em làm xong việc." Lý Thế Nhiên trầm giọng nói: "Bây giờ nghỉ ngơi thật tốt ở đây cho anh."
Dưới uy nghiêm của Lý Thế Nhiên, Hứa Như cũng không nói nữa.
Y tá nhìn hai người, nhịn không được hâm mộ nói: "Giáo sư Lý thật săn sóc."
Gò má Hứa Như dần dần đỏ ửng lên hai vệt...
Hai tiếng sau, Hứa Như nhàm chán buồn ngủ rồi, nhắm mặt lại cứ thế ngủ đi mất.
Lý Thế Nhiên giúp cô xử lý xong mọi chuyện, lúc quay về, đập vào trong mắt là khuôn mặt Hứa Nhu an tĩnh ngủ.
Anh đứng ở cửa, cũng không đi vào.
Trên tay có chút ứ máu, anh đi qua phòng xử lý, lúc quay về, lại lên phòng bệnh kiểm tra tình trạng của bệnh nhân, đây vốn là công việc của Hứa Như.
Xem bệnh án, lại kiểm tra tình hình người bệnh, sắc mặt của anh dần dần trầm xuống.
"Người bệnh đã bị nhiễm trùng." Sắc mặt Lý Thế Nhiên rất khó coi.
Tình huống như vậy phát sinh một ngày sau phẫu thuật, thời gian ủ có chút lâu.
Bây giờ xử lý, sẽ rất khó giải quyết.
"Giáo sư Lý, vậy bây giờ...làm sao bây giờ?" Y tá bên cạnh không yên hỏi.
Lý Thế Nhiên là tạm thời đến, anh thật sự không phải là bác sĩ phẫu thuật.
Mà Bạch Sơn bây giờ đang ở nước ngoài, nhất thời cũng không thể gấp gáp trở về.
Giáo sư khoa thần kinh đại học Lâm Hải đều cùng nhau ra nước ngoài họp, nếu như là bác sĩ bình thường, có thể không có cách nào xử lý phẫu thuật tốt được.
"Chuyện này, cô đi nói với viện trưởng."
Dù sao cũng là chuyện của bệnh viện đại học Lâm Hải. Lý Thế Nhiên đương nhiên không thể nhúng tay.
Nhưng mà, xác suất nhiễm trùng là rất thấp, hoặc là do nhân tố khác tạo thành.
"Cách ly người bệnh cho tốt." Lý Thế Nhiên dặn dò xong, xuống phòng bệnh của Hứa Như.
Đập vào mắt chính là gương mặt đang ngủ của Hứa Như, sắc mặt lạnh thấu xương của anh mới nhu hòa đi một chút.
Hứa Như hôm sau tỉnh lại, trên tay có một chút cảm giác khác thường, ngước mắt lên mới phát hiện là Lý Thế Nhiên đang nắm lấy tay cô.
Vừa động, Lý Thế Nhiên nằm ở bên cạnh cũng tỉnh lại.
Đáy mắt anh có một quầng thâm rõ ràng, hôm qua hẳn là không được nghỉ ngơi tốt.
Hứa Như ảo não nhíu mày, tối hôm qua sao cô lại ngủ mất!
"Tỉnh rồi? Có đói bụng không?" Lý Thế Nhiên vừa tỉnh, giọng nói sáng sớm có chút cảm giác lười biếng gợi cảm.
Hứa Như ngồi xuống, nước đã truyền xong rồi, lại lắc đầu, bụng kêu lên.
Cô lúng túng.
"Anh đi mua đồ ăn cho em, em ở đây đừng chạy lung tung." Anh kiên nhẫn dặn dò.
Hứa Như bắt lấy cánh tay của anh: "Em không sao rồi, anh đi làm đi."
Lý Thế Nhiên nhíu mày: "Người bệnh xuất hiện tình trạng nhiễm trùng, em có thể xử lý được?"
"Cái gì?" Hứa Như trừng mắt, đáy mắt căng thẳng.
"Là người bệnh giáo sư Bạch phẫu thuật sao?"
"Ừ."
Hứa Như lập tức xuống giường, ngay lúc định đi, Lý Thế Nhiên giữ cổ tay cô lại: "Tối hôm qua anh đã báo chuyện này lên rồi, xem xem viện trưởng có thể sắp xếp giáo sư nào đến phẫu thuật không, anh thấy tình hình nhiễm trùng cũng rất nghiêm trọng."
"Em biết rồi, Lý Thế Nhiên, cảm ơn anh." Hứa Như vội vàng nói lời cảm ơn, nhưng mà cũng phải tự mình đến xem bệnh nhân.
Lý Thế Nhiên cũng không ngăn cô lại nữa, biết rõ tính Hứa Như, một khi làm việc, cô bất chấp tất cả.
Tự mình đến đường An Ninh mua gà rán cô thích nhất, Lý Thế Nhiên đặt ở văn phòng, rồi quay về Lý thị.
Gần đây mặc dù Kỳ thị bị xử phạt rồi, nhưng tân dược Lý thị nghiên cứu và phát triển lục tục bị phỏng chế lại, thị trường trước mắt hỗn loạn, định mức thị trường của Lý thị chịu không ít ảnh hưởng.
Mà Kỳ thị bởi vì có tài chính rót vào, không ít nghiên cứu đình trệ lần nữa bắt đầu, dược phẩm lục tục đưa ra thị trường, chiến tranh, lúc này mới bắt đầu.
Lúc này, bệnh viên.
Viện trưởng tạm thời thông báo Diệp Kình đến bệnh viện, kiểm tra tình huống của người bệnh, đề nghị tạm thời quan sát.
Nhìn thấy Hứa Như, sắc mặt của Diệp Kình không tốt lắm.
Chuyện tối hôm qua vẫn còn chút ấn tượng, nếu không phải uống rượu, Diệp Kình cũng không mất lý trí như vậy.
"Bây giờ tôi nói cái gì, cô đều nhớ kỹ." Diệp Kình dặn dò.
Hứa Như gật đầu, bên giờ Diệp Kình là giáo sư tiếp nhận, cô phải nghe Diệp Kình.
Nhưng rõ ràng cô không phối hợp với Diệp Kình ăn ý như vậy, hơn nữa, Diệp Kình cũng không kiên nhẫn như Bạch Sơn.
Hứa Như làm không ít lỗi sai, bị Diệp Kình quở trách.
"Bạch Sơn là dạy cô thành như vậy sao? Nhiễm trùng không thể dùng thuốc cũng không biết?"
Hứa Như có chút uất ức, cô vừa rồi cũng chỉ là hỏi thử, dù sao có rất nhiều vấn đề sâu sắc, cô cũng chưa từng tiếp xúc.
"Thật xin lỗi giáo sư, tôi sẽ suy nghĩ lại."
"Đừng ỷ vào mình là người của Lý Thế Nhiên thì cho rằng có thể thả lỏng, ở đại học Lâm Hải, ở bệnh viện, phải thời thời khắc khắc nhớ rõ thân phận của mình, làm ra bất kỳ sai lầm nào, cũng chỉ có thể bị đuổi học!" Lời nói của Diệp Kình, ngôn từ chuẩn xác.
Hứa Như gật gật đầu, nơm nớp lo sợ bên người Diệp Kình, dây thần kinh căng thẳng.
Quay về văn phòng, cô vẫn phải viết không ít báo cáo kiểm tra, lúc này người bệnh xảy ra chuyện, cô cũng lập tức liên hệ với giáo sự Bạch rồi.
Nhưng ông ấy nhanh nhất cũng phải ba ngày nữa mới về được.
"Hứa Như, giáo sư Diệp tìm cô!"
Vừa ngồi xuống, y tá vội vàng đến.
Hứa Như không thể không lập tức qua đó, trong văn phòng, Diệp Kình đang xem video phẫu thuật hôm đó, video dừng lại trên tay Hứa Như.