Không nghĩ tới vẫn còn có thể được Bạch Sơn thu nhận.
Nhưng Lăng Diệu rất nhanh đã hiểu rõ, đây đại khái là vì Lý Thế Nhiên.
Đáy mắt cô ta lướt qua khinh thường.
Hứa Như không chú ý tới, cô cũng là hôm nay mới biết, có bao nhiêu người hâm mộ cô có thể đi theo Bạch Sơn.
Dù sao Bạch Sơn ở đại học Lâm Hải mấy chục năm, nghiên cứu sinh thu nhận cũng không vượt quá mười người, mà sinh viên của ông ấy, ai cũng là người đứng đầu ngành y.
Không bao lâu sau, Lăng Thuần xách hành lý của Lăng Diệu tới.
“Anh, sao anh chậm vậy!” Lăng Diệu bực mình.
“Kẹt xe, anh lại không phải lái máy bay tới.” Lăng Thuần trước giờ luôn yêu chiều Lăng Diệu.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hứa Như quay đầu sang, đối diện với Lăng Thuần.
Lăng Thuần thân thiết hỏi: “Vết thương đã khỏi rồi chứ?”
Hứa Như quay đầu đi, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Lăng Diệu nhìn hai người, kéo anh trai sang bên cạnh, đè thấp giọng hỏi: “Chẳng trách hôm nay anh tự giác đến giúp em xách hành lý như vậy, đến gặp Hứa Như?”
Lăng Thuần nhíu mày, chuyện này…anh ta thật không biết.
Khoảng thời gian này, anh ta luôn suy nghĩ làm sao xử lý đoạn tình cảm này của mình.
Hứa Như bây giờ độc thân, không thể nghi ngờ là cơ hội tốt nhất để theo đuổi cô.
Nhưng cô lại kháng cự anh như vậy.
Anh không có kinh nghiệm theo đuổi con gái, trước giờ đều là con gái chủ động với anh.
“Không biết.” Anh nhàn nhạt nói.
“Em mới không tin đâu, vừa nãy nhìn thấy Hứa Như, mắt anh cũng mở to rồi.”
“Đừng nói linh tinh.” Lăng Thuần xụ mặt.
“Em không có, em đói rồi, cùng em đi ăn cơm đi.” Lăng Diệu thân thiết ôm bả vai anh trai.
Thấy anh trai bất giác nhìn Hứa Như, Lăng Diệu giúp anh ta mở miệng: “Hứa Như, muốn cùng đi ăn cơm không? Anh mình mời á.”
Hứa Như lắc đầu: “Mình vẫn chưa đói, hai người đi ăn đi.”
Nhưng ăn cơm xong, Lăng Thuần lại đóng gói một phần xá xíu đưa cho Lăng Diệu: “Em tiện cầm lên cho Hứa Như.”
“Anh, tự anh cầm đi, nếu không chả có hiệu quả gì.”
“Cần hiệu quả gì chứ?” Lăng Thuần nghi hoặc.
“Không phải anh muốn theo đuổi Hứa Như sao? Vậy thì anh chủ động chút, cô ấy mới cảm động chứ.”
“Cô ấy bây giờ không muốn nhìn thấy anh.” Lăng Thuần đưa hộp cơm cho Lăng Diệu.
Đi lên ký túc, Hứa Như đã dọn dẹp xong, đương nhiên, bao gồm cả vị trí của Lăng Diệu.
“Xem ra anh mình đóng gói cơm hộp cho cậu là đúng, cậu vất vả rồi.” Lăng Diệu đưa hộp cơm cho Hứa Như.
“Cảm ơn, mình chuyển tiền cho cậu, cậu chuyển cho anh ấy đi.” Hứa Như lấy điện thoại ra.
Lăng Diệu phất tay: “Đừng, anh mình sẽ không nhận.”
“Như vậy không tốt lắm.”
“Anh ấy đang theo đuổi cậu, cậu liền hưởng thụ một chút đi, dù sao cậu cũng là người phụ nữ đầu tiên trong ba mươi năm nay anh ấy theo đuổi, để anh ấy luyện tay nghề cũng tốt.”
Lăng Diệu muốn xem xem người anh trai trước giờ luôn kiêu căng tự đại của cô ấy làm sao theo đuổi con gái.
Hứa Như bất đắc dĩ nhếch môi, Lăng Thuần lần đầu tiên theo đuổi con gái?
Cô cho rằng khuôn mặt anh tuấn chói mắt của anh ta sẽ không thiếu bạn gái mới đúng.
Nhưng ngẫm nghĩ, quá đẹp trai, hẳn sẽ thường được theo đuổi đi…
…
Buổi tối, Hứa Như vừa ăn cơm xong, Lăng Diệu bỗng nhiên đi tới.
“Đi giao lưu không, thuận tiện làm quen bạn học mới.”
Hứa Như đang viết bản thảo bài phát biểu, ngày mai cô phải làm đại diện sinh viên phát biểu trên buổi lễ khai giảng.
Lăng Diệu nhìn sắc mặt không chút biểu cảm của cô, giọng càng thêm mềm mại: “Đi đi mà, mặc dù đều không ưu tú như anh mình, nhưng rồi sẽ có người hợp khẩu vị của cậu.”
“Lăng Diệu, mình không có suy nghĩ yêu đương gì.” Hứa Như lắc đầu.
Cô bây giờ chỉ muốn chú tâm vào việc học.
“Cũng không hẳn phải yêu đương mà, bạn học chuyên ngành khoa thần kinh các cậu, cậu đã quen rồi sao? Không quen thì đi theo mình.”
Hứa Như bị Lăng Diệu kéo ra ngoài.
Địa điểm giao lưu là tầng trên cùng của nhà ăn Trung Hoa, người tới căn bản đều là bạn học khoa tim phổi và khoa thần kinh.
Lăng Diệu và Hứa Như bây giờ đều là sinh viên khá nổi tiếng trong trường, vừa bước vào đám người đã trở nên náo nhiệt.
Hứa Như bị Lăng Diệu kéo ngồi vào giữa, có chút không tự nhiên, cô trước giờ không thích những nơi náo nhiệt.
Ngược lại tính cách Lăng Diệu dễ thích ứng, rất nhanh đã quen thuộc với mọi người xung quanh.
Bên cạnh Hứa Như là một bạn học nam đeo kính, làn da trắng nõn, anh ta chủ động mở miệng: “Chào cậu, tôi là Lương Thế Thành, cũng là sinh viên chuyên khoa thần kinh.”
“Mình là Hứa Như.” Hứa Như cười nhàn nhạt.
Lương Thế Thành rũ mắt, có chút căng thẳng cầm ly trà.
Thấy ly của Hứa Như vẫn còn trống, anh ta giúp cô rót đầy.
“Nghe nói cậu là sinh viên duy nhất giáo sư Bạch nhận, cậu làm sao làm được vậy?” Lương Thế Thành tò mò hỏi: “Mình trước đây rất lâu đã từng liên lạc với giáo sư Bạch rồi, ông ấy cũng nói năm nay ông ấy sẽ không nhận người nữa.”
“Đại khái là sau đó giáo sư Bạch đã thay đổi ý định.”
“Nhưng thành tích của cậu rất tốt, có thể được giáo sư Bạch nhận, cũng là nằm trong dự liệu.”
“Cậu ăn chút gì đi, họ đều đi hát rồi, cậu nhất định cũng thích nhỉ?” Lương Thế Thành nhìn cô.
Tính cách Hứa Như vừa nhìn là biết ngoan ngoãn không thích chơi đùa, thậm chí còn rất ít nói, trừ phi đối diện với người rất thân quen.
“Mình ăn no rồi, cậu đi hát với họ đi, mình lát nữa sẽ về đọc sách.”
“Vậy nếu không mình đưa cậu về nhé, vừa khéo mình có vài câu hỏi chuyên ngành muốn hỏi cậu.”
“Không cần đưa mình, cậu trực tiếp hỏi đi, mình cũng không biết có thể giúp được cậu không.” Hứa Như vẫn luôn khách sáo.
Lương Thế Thành lại bỗng nhiên dựa lại gần: “Vậy chúng ta tới bên sân thể dục, chỗ này quá ồn…”
Đã gần đêm khuya, không có nhiều người trên sân thể dục, ánh mắt Lương Thế Thành nhìn Hứa Như ngày càng hung ác.
“Chúng ta đến bên kia đi, chỗ này quá ồn.”
Dần xa khu vực huyên náo, Hứa Như nhìn xung quanh, yên tĩnh đến mức có chút kỳ dị.
Vừa quay đầu, ánh mắt Lương Thế Thành đã trở nên cực kỳ đáng sợ.
Ý thức được điều gì đó, Hứa Như lập tức xoay người.
Nhưng Lương Thế Thành đã nhanh chóng kéo cô vào phòng dụng cụ ở không xa, ‘rầm’ một tiếng, cửa đóng lại.
Ánh mắt Lương Thế Thành âm hiểm đỏ lên.
“Anh muốn làm gì?” Hứa Như quan sát xung quanh, nhưng chỗ này ngay cả cửa sổ cũng không có, muốn rời khỏi chỉ có thể băng qua cánh cửa này.
Lương Thế Thành cười lạnh, từng bước áp sát, hung hăng kéo tóc Hứa Như.
“Tôi làm gì? Tôi cũng không muốn làm gì, tôi chỉ là không nhìn quen một sinh viên quay cóp lại được giáo sư Bạch thu nhận, cô có biết vì có thể được ông ấy thu nhận…tôi đã cố gắng bao nhiêu, nhưng ông ta lại chọn cô…”
Oán hận nơi đáy mắt Lương Thế Thành bùng nổ, sức lực trên tay ngày càng mạnh.
Sắc mặt Hứa Như tái nhợt, một tay dùng sức đẩy Lương Thế Thành ra, một tay cầm tạ tay bên cạnh vứt tới.
Lương Thế Thành không tránh kịp, trán lập tức chảy máu, lại càng kích động tức giận của anh ta.
“Lương Thế Thành, thành tích tổng hợp của tôi đứng đầu ngành, giáo sư Bạch nhận tôi là hợp tình hợp lý!” Hứa Như trầm giọng nói.
Cô ngước mắt, dùng hết sức muốn đẩy anh ta ra.