“Anh sẽ gắn nó lại, Lý Tú Tú, đi ra ngoài cho anh.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên lạnh đến tận xương tủy.
Lý Tú Tú cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, nhìn biểu cảm của anh trai mà nước mắt từ từ lăn xuống.
“Đừng, đừng tìm….”
Nhưng cô ta vẫn không ngăn cản được Lý Thế Nhiên.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Lý Thế Nhiên cũng tìm được toàm bộ mảnh vụn bức ảnh đã bị cắt nát, ghép từng mảnh lại với nhau.
Lý Tú Tú ngồi trên xe lăn, từ đầu đến cuối vẫn không thể hiểu được hành động này của anh trai.
Mặc dù cuối cùng bức ảnh cũng đã được ghép lại, nhưng vẫn còn tồn tại những vết nứt.
Lý Thế Nhiên bỏ nó vào khung ảnh, quay người lại nhìn Lý Tú Tú, cảnh cảo: “Đừng động vào cô ấy.”
Sự nghiêm khắc và lạnh lùng trong lời nói của anh khiến cô ta vô cùng ngạc nhiên.
“Anh thật sự thích cô ta như vậy sao?”
Câu hỏi của Lý Tú Tú không nhận được câu trả lời, nhưng nhìn bức ảnh đã được dán lại một cách hoàn chỉnh dường như cô ta đã hiểu được.
Lý thị.
Còn ba ngày nữa là đến đại hội cổ động, cả tòa nhà Lý thị ai ai cũng đều đang hoang mang.
Gần đây thường xuyên có thông tin Lý thị đang rơi vào khủng hoảng, giá cổ phiếu đang xuống dốc không phanh, mà đại hội đồng cổ đông sắp tới rất có thể sẽ có những thay đổi lớn về nhân sự.
Lý Hằng đột nhiên trở về, sợ là sẽ lật đổ Lý Thế Nhiên tiếp quản Lý thị, tin tức này sớm đã được lan truyền trong Lý thị.
Cao Bân đã báo cáo tin đồn gần đây cho Lý Thế Nhiên, người đàn ông vẫn tỏ ra điềm đạm, không có gì là ngạc nhiên.
“Gần đây Hứa Như thế nào rồi?”
“Mợ….cô Hứa gần đây rất bận rộn với việc học, nhưng cô ấy cũng đã tham gia vào hợp tác nghiên cứu và phát triển thuốc của Lý thị và đại học Lâm Hải.”
Chuyện này trước đó đã được Lý Thế Nhiên ngầm đồng ý.
“Ừ, luôn phải phái người đi theo bảo vệ cô ấy, tiếp tục chú ý đến mọi động tĩnh của Lý Hằng.”
…..
Cuối tuần, Hứa Như và hai bạn học khác đi đến phòng nghiên cứu của Lý thị.
Điều cô không ngờ đến chính là Lý Thế Nhiên cũng ở đó.
Anh mặc quần áo của phòng thí nghiệm, mặc dù đeo khẩu trang nhưng những đường nét rõ ràng trên khuôn mặt đẹp trai không thể che giấu được.
Hứa Như vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Có trợ lý đến dẫn bọn họ đi tham quan, dặn dò các nhiệm vụ thực tập, mà trước đó giáo sư Bạch cũng đã giao bài tập về nhà cho cô.
Lúc này, phía sau truyền đến giọng nói của Lý Thế Nhiên.
“Hứa Như em qua đây với tôi.”
Trợ lý lập tức dẫn hai sinh viên nam qua một phòng thí nghiệm khác, ở đây chỉ còn Hứa Như và Lý Thế Nhiên.
“Tổng giám đốc Lý.” Giọng nói của Hứa Như rất cung kính.
“Hoàn thành cái thử nghiệm này.” Lý Thế Nhiên đưa cho cô một tập tài liệu.
Hứa Như nhìn, là làm thử nghiệm của một loại thuốc, lúc trước cô cũng từng tiếp xúc, bắt đầu rất dễ dàng.
Nhưng phản ứng bài xích của loại thuốc này rất mãnh liệt, Hứa Như đã gặp phải khó khăn.
Theo bản năng cô nhìn Lý Thế Nhiên.
Anh quay lưng về phía cô, ngón tay cầm ống nghiệm, không biết đang điều chỉnh thử cái gì, vẻ mặt rất chuyên chú.
“Sao vậy?”
Giống như sau lưng anh có mọc mắt vậy, Lý Thế Nhiên trầm giọng hỏi.
“Tình huống này phải xử lý như thế nào?” Hứa Như đè thấp giọng nói.
Lúc Lý Thế Nhiên đi đến, thân hình mảnh mai của cô bị anh ôm vào lòng, hai người dựa vào nhau rất gần nhau.
Nghĩ đến hai người bạn học đang ở trong phòng thí nghiệm bên cạnh, Hứa Như lúng túng, theo bản năng đẩy anh ra.
“Còn muốn tôi giúp em không?” Giọng nói của anh trầm thấp.
“Anh không được đến gần như vậy.” Hứa Như nghiêm mặt nói.
Chắc chắn là anh cố ý!
Nghe thấy vậy, Lý Thế Nhiên bật cười, tiếng cười trầm thấp, sau đó lùi lại.
Nhưng giây tiếp theo, chất lỏng trên bàn thí nghiệm rơi xuống đất.
Lúc nãy Lý Thế Nhiên vì để chặn chất lỏng này nên mới đến gần như vậy….
Hứa Như càng xấu hổ, thấy cô sững sờ, Lý Thế Nhiên cau mày: “Mau xử lý chỗ này đi.”
“Tôi biết rồi.” Quét dọn chỗ này xong, Hứa Như tiếp tục làm thí nghiệm trong tay, nhưng phát hiện vấn đề lúc nãy Lý Thế Nhiên đều đã giúp cô giải quyết.
Nhưng, cô muốn biết thao tác cụ thể.
“Tổng giám đốc Lý, có thể giải thích cho tôi một chút được không?” Hứa Như tràn đầy mong đợi nhìn anh.
Lý Thế Nhiên tiếp tục làm thí nghiệm trên tay, giải thích nguyên lý một cách rõ ràng, mạch lạc cho Hứa Như.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bây giờ đã là buổi tối.
Không nhìn thấy Lý Thế Nhiên trong phòng thí nghiệm nữa, Hứa Như nhìn thời gian, cũng nên rời đi rồi.
Lúc này, cửa của một căn phòng khác được mở ra, sinh viên ở phòng thí nghiệm bên cạnh đi ra, mà người đang bị bọn họ vây quanh còn có Lý Thế Nhiên.
Hai sinh viên hỏi Lý Thế Nhiên rất nhiều câu hỏi, anh cũng rất kiên nhẫn trả lời họ.
Nhưng ánh mắt, từ lúc đi ra vẫn luôn rơi trên người Hứa Như.
Cô có chút mất tự nhiên, sắp rời đi rồi.
Lúc đợi thang máy, luôn hi vọng hai bạn học kia có thể giữ chân được Lý Thế Nhiên.
Lúc đối mặt với anh, cô vẫn luôn rất khó có thể bình tĩnh được.
Cửa thang máy mở ra, Hứa Như đi vào trong, bên cạnh vang lên một giọng nói không hề xa lạ: “Cô Hứa?”
Hứa Như ngước mắt lên, nhìn thấy Lý Hằng, bất giác cau mày .
“Xin chào.” Cô lịch sự nói.
“Hóa ra cô đến đây để tham gia vào nghiên cứu “Lâm Đạt”
“Không dám, tôi vẫn còn là một sinh viên, chỉ là có cơ hội thực tập này mà thôi.” Hứa Như giải thích.
“Lý thị chưa bao giờ có tiền lệ này, cô cũng biết mình vẫn chưa tốt nghiệp muốn vào Lý thị cô vẫn còn chưa đủ tư cách.” Giọng nói của Lý Hằng mang theo sự châm biếm: “Đặc quyền cậu ta giành cho cô cũng thật nhiều, cô nói xem có phải là cậu ta vẫn nhớ đến cô vợ cũ là cô không.”
“Anh Lý, anh nghĩ quá nhiều rồi, cơ hội này tất cả sinh viên ở đại học Lâm Hải đều có thể giành được.”
“Nhưng chỉ có một mình cô là sinh viên năm nhất, những người khác đã là sinh viên năm cuối.” Chuyện này Lý Hằng đã sớm điều tra rõ ràng.
“Nếu như anh Lý cho rằng tôi không có tư cách này, có thể đề nghị với Lý Thế Nhiên hủy bỏ cơ hội này của tôi.”
Lý Hằng cười: “Anh ta đã sắp xếp một cách cẩn thận, tôi sao có thể ngăn cản được chứ.”
Thang máy đến nơi, nhìn Hứa Như đi ra, sự lạnh lùng trong mắt Lý Hằng dần dần lan ra.
Quay về trường học, Hứa Như nhận được điện thoại của Lăng Diệu, rủ cô cùng đi ăn cơm.
Lúc nãy Hứa Như cũng chưa ăn gì, đi đến nhà ăn, không ngờ Lăng Thuần cũng ở đó.
“Sao vậy, giống như không muốn gặp tôi vậy?” Lăng Thuần nhìn thấy biểu cảm bất ngờ của cô.
“Quả thật có chút bất ngờ.” Hứa Như không che giấu cảm xúc của mình.
Cho dù bây giờ mối quan hệ của cô và Lăng Thuần khá tốt.
“Là anh tớ muốn tớ hẹn cậu ra.” Lăng Diệu giơ tay lên, biểu thị cô ta rất vô tội.
“Không sao, gọi đồ ăn thôi.” Hứa Như cười.
Nhưng đồ ăn vẫn chưa được mang lên, Lăng Diệu nhận được một cuộc điện thoại sau đó vội vàng rời đi.
Hứa Như và Lăng Thuần mặt đối mặt.
“Bà Lâm gần đây lại phải nhập viện, lát nữa chúng ta đi thăm dì ấy?” Lăng Thuần nói.
Lâm Vy muốn giấu bệnh tình của mình, nhưng anh ta cảm thấy, Hứa Như có quyền được biết.
“Bà ấy bị làm sao?”
“Bệnh cũ, di chứng của vụ tai nạn xe trước đây.”
“Sao bà ấy không nói với tôi.” Hứa Như vô cùng lo lắng.
“Cô vẫn còn đang giận bà ấy, hơn nữa, bà ấy cũng không muốn làm phiền cô.” Lăng Thuần cau mày.
“Bây giờ chúng ta đi đến bệnh viện đi.”
Bệnh viện nhân dân.
Lâm Vy đã nhập viện được mấy mày, Hứa Như đi đến phòng bệnh, vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn mang theo sự lo lắng.
Lăng Thuần không đi vào, chỉ ở bên ngoài.
“Mẹ.” Hứa Như cau mày, đi đến bên cạnh giường bệnh.
Lâm Vy vừa mới ăn xong, nhìn thấy Hứa Như đến vẻ mặt tối sầm lại.
“Tại sao không nói với con chuyện mẹ bị bệnh.”