“Bà Lý, anh không thể rời xa em được, một ngày cũng không thể.” Giọng nói Lý Thế Nhiên rất cố chấp.
“Vậy làm sao bây giờ…”
“Anh đến nhà họ Lâm.”
Xe Lý Thế Nhiên đã chạy đến cửa nhà họ Lâm.
Hứa Như lập tức đi ra ban công, quả nhiên một chiếc xe màu đen đậu trước cửa.
Cô thay đồ rồi ra khỏi phòng, đúng lúc Lăng Thuần cũng mở cửa ra.
Anh ta nhìn thấy Hứa Như thì cười nói: “Em không ngủ được?”
“Không liên quan đến anh.” Hứa Như trầm mặt xuống.
“Nếu em không ngủ được thì tôi có thể nói chuyện phiếm với em.” Lăng Thuần vốn không nghe lời cô nói.
Hứa Như trợn mắt, không để ý đến anh ta.
Cô đi xuống phòng khách, Lý Thế Nhiên đã vào nhà.
Lăng Thuần nhìn thấy Lý Thế Nhiên thì ý cười trên mặt càng sâu.
“Không phải là tổng giám đốc Lý sao?”
Lý Thế Nhiên không để ý đến anh ta, tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên người Hứa Như.
Anh nắm lấy tay cô rồi ôm cô vào lòng.
“Em đang đợi anh sao? Hả?”
“Em mất ngủ.” Hứa Như nói thẳng.
“Xem ra bà Lý rất cần anh.”
Hứa Như thấy Lý Thế Nhiên muốn đi lên thì giữ anh lại.
Hiện tại ông ngoại và mẹ đang nghỉ ngơi, ngày mai Lý Thế Nhiên mới có thể gặp bọn họ.
“Anh muốn ngủ lại không?” Hứa Như có chút lo lắng không yên.
“Hay là em đi theo anh.” Lý Thế Nhiên nheo mắt lại.
“Anh… vẫn nên ở lại đi.”
Nhưng hai người vừa xoay người lại thì Lăng Thuần chặn đường.
“Đây là nhà họ Lâm, không phải là nơi tổng giám đốc Lý nói ở lại thì ở.”
“Chủ tịch Lăng lấy thân phận gì nói chuyện với tôi?” Ánh mắt Lý Thế Nhiên rất nguy hiểm.
Lăng Thuần nhíu mày, thân phận của anh ta… Cho dù anh ta và Lâm Tung có quan hệ tốt nhưng cũng chỉ là khách của nhà họ Lâm.
“Xem ra chủ tịch Lăng đã quên, tôi là chồng của Hứa Như, là con rể nhà họ Lâm, anh có chắc muốn ngăn cản tôi không?” Giọng Lý Thế Nhiên lạnh như băng.
Ngay cả Hứa Như cũng cảm giác được tức giận của anh lạnh như băng.
“Lăng Thuần, anh đừng xen vào chuyện của người khác.” Hứa Như cũng tức giận.
Lăng Thuần cong môi mỏng, tự giác tránh đường: “Tổng giám đốc Lý, tôi ở phòng đối diện Hứa Như nên đừng gây động tĩnh quá lớn, tôi muốn ngủ ngon.”
Anh ta dứt lời thì đi lên lầu.
Lý Thế Nhiên lạnh lùng trầm mặt xuống: “Ở phòng đối diện?”
Hứa Như cụp mắt xuống, không dám nói lời nào.
Cô cũng không biết ai đã sắp xếp nữa…
Rõ ràng nhà họ Lâm có không ít phòng cho khách.
“Xem ra bà Lý giấu anh không ít chuyện.”
“Em không có, em và Lăng Thuần không hề có quan hệ gì, anh ta ở đâu cũng không liên quan đến em.” Hứa Như nói vô cùng hợp tình hợp lý.
Cô vốn không quan tâm Lăng Thuần, càng không cho rằng anh ta có thể làm cho cô và Lý Thế Nhiên tạo ra khoảng cách.
Nhưng dường như Lý Thế Nhiên lại không nghĩ như vậy.
“Bà Lý, nhưng anh để ý, anh không thích có người nhớ thương, gần gũi, thậm chí là dòm ngó người phụ nữ của mình.”
Sau khi vào phòng, Lý Thế Nhiên đẩy cô lên tường, anh vuốt cằm cô, giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương.
Sắc mặt của anh u ám đến mức làm cho Hứa Như hoảng hốt.
Hứa Như im lặng, cô cảm nhận được ý của Lăng Thuần.
Trong lúc cô mất tập trung, Lý Thế Nhiên lấp kín môi anh đào, anh hôn nhiệt tình làm cho cô không chống đỡ được, cô chỉ có thể bị động thừa nhận.
Người đàn ông tuấn tú trước mặt khiến cô không thể trốn tránh được.
“Ưm…”
Hứa Như đau đến mức phát ra âm thanh, lại nếm được mùi máu tươi.
“Anh là chó à!” Hứa Như tức giận nói.
Lý Thế Nhiên lại cắn cô!
“Xin lỗi, anh rất tức giận.” Đáy mắt Lý Thế Nhiên tràn đầy tức giận.
Anh đã cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
“Em vẫn luôn nhớ rõ thân phận của mình, bởi vì Lăng Thuần và ông ngoại luôn thân thiết, gần đây anh ta có việc nên mới ở lại.” Hứa Như giải thích.
“Ừm.” Lý Thế Nhiên lạnh nhạt lên tiếng, sau đó đi vào phòng tắm.
Hứa Như cho rằng anh sẽ làm gì đó, nhưng lại không có.
Vừa rồi cô rõ ràng cảm nhận được anh mãnh liệt ham muốn.
Nhưng anh vẫn buông cô ra.
Hôm sau, lúc Hứa Như tỉnh lại thì người đàn ông bên cạnh không ở đây.
Cô nhìn đồng hồ, không ngờ hơi trễ rồi.
Lúc cô xuống lầu thì đúng lúc Lâm Vy cũng đi lên.
“Mẹ.”
“Sao sắc mặt kém như vậy, tối hôm qua con không ngủ ngon sao?” Lâm Vy quan tâm hỏi.
Hứa Như lắc đầu, trên mặt nở nụ cười nhạt: “Lý Thế Nhiên lại đây, trong thời gian này anh ấy sẽ giúp đỡ con.”
“Ừ, hiếm khi nhà họ Lâm náo nhiệt như thế, ông ngoại con nhất định rất vui vẻ.”
Hai người đi xuống phòng khách, Lăng Thuần và Lý Thế Nhiên ngồi hai bên bàn ăn, mà trước mặt hai người trước mặt đặt một phần ăn sáng khác nhau.
Lăng Thuần thấy Hứa Như thì mở miệng: “Dì Lâm, Hứa Như, đến đây ngồi đi, cháu làm bữa sáng.”
Tầm mắt Hứa Như vẫn luôn ở trên người Lý Thế Nhiên, cô chủ động ngồi ở bên cạnh anh.
Ánh mắt Lăng Thuần trầm xuống.
“Bà Lý, trứng chiên mà em thích nhất.” Lý Thế Nhiên đặt đĩa đến trước mặt cô.
“Tối hôm qua Thế Nhiên đến đây sao sao?” Lâm Vy cũng ngồi xuống, thân thiết hỏi.
“Vâng, rạng sáng đến, cho nên tối hôm qua tôi không chào hỏi bà được.” Lý Thế Nhiên dịu dàng nói.
“Không sao, cậu định ở đây bao lâu?”
Hứa Như cũng nhìn về phía Lý Thế Nhiên.
Cô cũng không hỏi anh vấn đề này.
Lý Thế Nhiên vốn rất bận ở Nam Thành, hiện tại anh ở đây nên cô nghĩ sẽ không ở lại quá lâu.
Nhưng câu trả lời của anh làm cho cô bất ngờ.
“Tùy vào bà Lý sắp xếp.”
Hứa Như ngẩn người: “Em ở đây ba tháng, nếu anh cũng vậy thì công việc Nam Thành thì sao?”
“Đúng lúc chi nhánh của công ty ở nước B gặp vấn đề, anh ở đây xử lý, chuyện ở Nam Thành sẽ có những người khác xử lý.”
“Xem ra tổng giám đốc Lý và Hứa Như đúng là rất yêu thương nhau.” Lăng Thuần lạnh nhạt cong môi mỏng.
“Ừm.”
“Thế Nhiên, cậu ở đây có cần gì thì cứ nói với tôi, tôi sợ cậu không thích ứng được.” Lâm Vy nói.
“Bà Lâm, làm phiền bà rồi.”
Lăng Thuần đã sớm ra ngoài, Lâm Vy cũng có việc, nhà ăn chỉ còn lại Hứa Như và Lý Thế Nhiên.
“Hôm nay anh có việc không?” Hứa Như hỏi anh.
“Lát nữa anh đi họp, em đi với anh nhé?”
Hứa Như định nói chuyện thì một giọng nói hùng hồn cách đó không xa truyền đến, Lâm Tung già nua đi tới.
“Lát nữa tôi có việc muốn nói với cháu gái mình, Thế Nhiên, cậu đi đi.”
Đáy mắt Lý Thế Nhiên lóe lên sự không vui.
“Tối nay em chờ anh về.” Hứa Như kéo tay ra khỏi bàn tay anh.
Trong phòng ngủ, Hứa Như nhìn bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho Lâm Tung, uống thuốc xong, cô đỡ ông ngoại nằm xuống.
“Ông ngoại, ông muốn nói chuyện gì với cháu?”
“Cháu giúp ông ngoại đọc bản thỏa thuận này đi.” Ông ta dứt lời, quản gia đưa tài liệu đến.
Hứa Như khó hiểu cầm lấy, là một phương pháp điều trị cho rối loạn thần kinh não, trước mắt đang ở trong quá trình thử nghiệm lâm sàng giai đoạn ba.
Trước mắt xem ra xảy ra vấn đề, thử nghiệm trên người bệnh có phản ứng thải trừ, cho nên cần thiết phải nghiên cứu thêm một bước nữa.
“Ông ngoại… Đây là?”
“Con cũng thấy rồi đấy, trước mắt người bệnh có phản ứng thải trừ, ba tháng nữa thuốc này phải đưa ra thị trường, nhưng hiện tại thử nghiệm xảy ra vấn đề, ông muốn cháu giúp ông ngoại xử lý một chút.”
Hứa Như nhíu mày, cô không biết rõ loại thuốc này, hiện tại cô bỗng nhiên nhúng tay vào, chỉ sợ không tốt lắm…