Bà gọi điện thoại cho con gái.
“Như, con không sao chứ?” Lâm Vy lo lắng hỏi.
“Con không sao, mẹ, con đã về từ sớm rồi.”
“Mẹ biết rồi, có Thế Nhiên ở bên cạnh con là mẹ yên tâm rồi.”
Cúp điện thoại, Hứa Như nhìn người đàn ông bên cạnh, anh đang nhìn máy tính bảng trong tay, còn có rất nhiều công việc cần giải quyết.
“Gần đây bên phía Nam Thành vẫn ổn chứ?” Hứa Như hỏi.
Lý Thế Nhiên vẫn luôn ở nước B, bây giờ tuổi của Lý Thành đã cao, gần như không còn xử lý chuyện của Lý thị nữa, anh không ở đó thật sự ổn chứ?
“Ừ, bây giờ Lý thị đã có Lý Phàm và Lý Hằng.” Lý Thế Nhiên khẽ nói.
“Lý Hằng? Anh ta có quan hệ gì với anh?”
Đây là lần đầu tiên Hứa Như nghe thấy cái tên này.
“Con trai của Lý Phàm.”
Hứa Như:??
Vậy không phải chính là anh trai của Lý Thế Nhiên sao, hoặc là em trai.
Nhưng rõ ràng Lý Thế Nhiên không thân thiết với anh ta.
“Tại sao anh ta lại quay về?”
Cô nhớ Lý Thế Nhiên đã từng nói, gốc gác của nhà họ Lý là ở nước C, người thân đều ở bên đó.
Trong hôn lễ của Lý Thế Nhiên, Lý Hằng cũng không xuất hiện, tại sao lại quay về đúng lúc này?
“Ông nội ở bên đó, có lẽ anh ta cũng không ngồi vững.” Lý Thế Nhiên cười khẩy một tiếng.
Hứa Như sững sờ, bầu không khí xung quanh Lý Thế Nhiên lúc này âm u đến mức đáng sợ.
Cô cũng không hỏi nữa.
Tối nay Lăng Thuần không về, mấy ngày sau, Hứa Như đều không gặp anh ta.
Mà giai đoạn thử nghiệm thứ 4 của Cáp Đạt cũng đã có kết quả, vẫn có phản ứng bài xích.
Tất cả mọi người đều sứt đầu mẻ trán.
Điều này có nghĩa là dự án sẽ bị trì hoãn thời gian tung ra thị trường.
Lăng Thuần chịu trách nhiệm giám sát dự án này, hôm đó đã mở một cuộc họp khẩn.
Anh ta đề nghị đưa các chuyên gia khác vào tham gia cùng, nhưng lại bị Lục Hoan phản đối.
“Tổng giám đốc Lăng, bây giờ đến giai đoạn cuối mới thêm người vào, sợ là sẽ không thỏa đáng, tôi không cho rằng vấn đề ở năng lực của nhân viên nghiên cứu.”
“Vậy cô cảm thấy vấn đề ở đây là gì?”
“Ngược lại, tôi cảm thấy có quá nhiều nhân viên không liên quan, cản trở cả dự án, ảnh hưởng đến tư duy.”
Lúc này, dường như tất cả ánh mắt đều rơi trên người Hứa Như.
Khoảng thời gian này, cô là người duy nhất đến giai đoạn cuối cùng mới tham gia vào.
“Lục Hoan, đây chỉ là cái cớ của cô.”
“Vậy sao? Khoảng thời gian này cô Hứa đã làm được những gì? Không giúp gì được cho dự án, luôn đặt ra các loại câu hỏi, cuối cùng tôi còn phải lãng phí rất nhiều tinh lực giải thích những thắc mắc của cô ấy, thời gian của tôi không phải dùng vào việc này.”
“Cô Lục, bây giờ tôi đã là người phụ trách của Lâm thị, tôi có quyền được biết tất cả về loại thuốc này, nếu như cô né tránh, vậy chỉ có thể chứng minh cô có vấn đề.”
“Cô nói cái gì?” Lục Hoan cau có.
“Dừng lại đi, bây giờ không phải lúc tranh cãi, thời gian đưa Cáp Đạt ra thị trường vẫn còn hai tháng nữa, Lục Hoan, cho dù như thế nào tôi muốn loại thuốc này thông qua kiểm tra đo lường, thuận lợi tung ra thị trường.” Lăng Thuần trầm giọng nói.
“Chỉ cần cô Hứa không gây phiền phức cho tôi, tôi đảm bảo sẽ không có vấn đề gì.”
Hứa Như khẽ cười: “Vậy có thể không làm được.”
“Tổng giám đốc Lăng, nếu như bị chậm tiến độ thì cũng đừng trách tôi.”
Lời nói vừa được nói ra, Lục Hoan ném tài liệu ra.
Mọi người nhìn nhau, ai cũng biết Lục Hoan là người quan trọng nhất trong dự án nghiên cứu và phát triển này, nếu như cô ta không phối hợp, việc nghiên cứu và phát triển sợ là rất khó để tiếp tục.
Chuyện này rất nhanh đã truyền đến tai của Lâm Tung, ông ta tức giận đến mức phát bệnh.
Lăng Thuần vội vàng quay về an ủi ông ta: “Ông nội, việc Cáp Đạt được đưa ra thị trường sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.”
“Bây giờ Lục Hoan không phối hợp, cháu định làm gì?”
“Cháu đã trao đổi với cô ta rồi, cô ta sẽ làm tốt dự án này.”
“Người phụ nữ không biết tốt xấu.” Lâm Tung tức giận nói.
“Cháu gái có bị ủy khuất không?” Lâm Tung quan tâm hỏi.
Người mà ông ta luôn lo lắng chính là Hứa Như.
“Cô ấy không phải là người dễ bị ủy khuất như vậy đâu.” Lăng Thuần cong môi.
Buổi tối, Hứa Như vẫn luôn ở lại phòng thí nghiệm.
Lúc Lý Thế Nhiên gọi điện thoại cho cô cũng đã rất muộn rồi, cô đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Anh đến đón em.”
Hứa Như liếc nhìn thời gian, lúc này mới định thần lại.
“Được, lát nữa em sẽ ra.”
Cảm thấy đói bụng từ lâu, Hứa Như thu dọn đồ đạc, đem báo cáo về nhà.
Lúc rời đi, cũng đúng lúc Lục Hoan tan làm.
“Lý Thế Nhiên đến đón cô à?” Giọng nói của Lục Hoan thờ ơ.
“Ừ.” Giọng nói của Hứa Như cũng rất thờ ơ.
“Không ngờ thời gian cô ở bên cạnh anh ấy cũng khá lâu đó.” Lục Hoan chế nhạo nói.
Hứa Như không trả lời.
Lục Hoan không khỏi có chút tức giận, giống như bản thân đang đấm vào một cục bông vậy.
“Không ngờ cô lại là người của nhà họ Lâm, tôi nghĩ lúc Thế Nhiên cưới cô, sợ là sớm đã biết thân phận của cô, muốn lợi dụng cô.”
Hứa Như vẫn không có biểu cảm gì.
Lúc này, thang máy đột nhiên rung lắc rất mạnh, sắc mặt của Hứa Như đột nhiên tái nhợt, dựa sát vào tường.
Lục Hoan cũng sợ, trốn trong góc, ánh sáng trên đầu dần dần tối lại.
Hứa Như hoàn hồn lại, lập tức ấn chuông kêu cứu.
“Có ai không!”
Chỉ là, vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.
“Ở cùng cô đúng là xui xẻo mà!” Lục Hoan tức giận nói.
“Tôi cũng không muốn ở cùng cô, nhưng bây giờ, trước tiên chúng ta phải nghĩ cách để thoát ra.” Hứa Như lạnh lùng nói.
Lấy điện thoại ra, trong đây không có sóng.
Xung quanh tối đen, Hứa Như không khỏi ôm lấy mình, có chút sợ hãi.
Mà ở bên cạnh, sắc mặt Lục Hoan tái nhợt, ngồi xổm xuống, trong miệng liên tục lẩm bẩm: “Đừng đến đây….đừng đến đây, a….”
“Cô buông tôi ra!”
Hình như Lục Hoan đang chìm vào trong cảm xúc của mình, sợ hãi đến mức vẫn luôn kéo tóc của mình.
Hứa Như bật đèn điện thoại lên, khiến Lục Hoan lập tức hét lên.
Cô ta bổ nhào tới, vội vàng ôm chặt lấy Hứa Như.
“Cứu tôi….cứu tôi….”
Hứa Như cau mày, mặc dù có thù với Lục Hoan nhưng lúc này, cô ta lộ ra sự yếu đuối của mình, thật sự rất sợ hãi.
Cô trầm giọng nói: “Không có ai hại cô cả, cô bình tĩnh một chút.”
“Đừng, đừng chạm vào tôi, không được chạm vào tôi!”
Lục Hoan đột nhiên dùng lực đẩy Hứa Như ra.
Đầu của Hứa Như rất choáng, không gian kín mít khiến cô rất khó chịu.
Cũng không biết phải bao lâu mới có người phát hiện ra hai người họ bị nhốt ở đây.
Đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm đều đã tan làm, sợ là….phải đợi Lý Thế Nhiên đến.
Hứa Như ngồi xuống, muốn yên tĩnh đợi, nhưng Lục Hoan lại phát điên, thậm chí còn đập đầu mình vào tường.
Những tiếng “bang bang bang” không ngừng vang lên.
Rất nhanh, mùi máu đã lan ra.
Hứa Như ngước mắt lên, nếu như Lục Hoan cứ tiếp tục như vậy, sợ là cô ta sẽ không đợi được đến lúc có người phát hiện ra…..
Hứa Như vội vàng ôm lấy cô ta, nhớ đến những lời lúc nãy của Lục Hoan, có lẽ là nhớ lại những chuyện đau khổ trong quá khứ.
“Tôi cầu xin, đừng chạm vào tôi…” Tiếng khóc của cô ra vô cùng đau khổ.
Rốt cuộc Hứa Như cũng không nhẫn tâm, kéo cô ta đến bên cạnh: “Đừng gây chuyện nữa, ngồi xuống đi.”
“Cô không được phép chạm vào tôi!”