Mục lục
Hôn Nhân Đỉnh Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe lao nhanh như tên bắn trên đường cao tốc, Hứa Như nhìn kiến trúc ngoài cửa sổ càng lúc càng hoang vắng, tay dần dần siết chặt.

Lúc này, điện thoại di động trong túi đổ chuông, trên màn hình hiện ra là “Chồng”.

Trần Minh Thành lạnh lùng nheo mắt, cướp lấy điện thoại của Hứa Như và vứt qua một bên.

“Trần Minh Thành, anh không thể trốn thoát được đâu.” Hứa Như lạnh lùng nói.

Nửa giờ sau, chiếc xe dừng lại trên một khu đất bằng phẳng trống trải, cách đó không xa chính là một sân bay tư nhân.

Hứa Như bị đẩy xuống xe. Cô nhìn về phía Trần Minh Thành: “Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”

“Một nơi không có người nào biết.” Trần Minh Thành trầm giọng nói.

Nhìn máy bay phía xa, trên mặt anh ta dần dần hiện ra vẻ tươi cười.

Hứa Như nhìn thấy vậy lại cảm giác vô cùng đáng sợ.

“Tôi sẽ không đi.”

“Em không có quyền từ chối, Hứa Như, anh đúng là vừa yêu vừa hận em, em có hiểu được cảm giác này không?”

Hứa Như nhíu mày, cô đã sớm không còn tin Trần Minh Thành yêu cô nữa rồi.

“Người anh yêu chính là Tần Nhi.”

“Không, anh không yêu cô ta.” Trần Minh Thành phủ nhận: “Anh ở cùng với cô ta là vì cô ta có thể thỏa mãn nhu cầu của anh, nhưng trái tim của anh trước sau vẫn cô đơn, trống vắng.”

“Đồ đàn ông cặn bã.” Hứa Như tức giận mắng.

“Nếu em bằng lòng cho anh, anh đã sẽ không như vậy, năm năm trước anh yêu em, năm năm sau, anh vẫn yêu em nhưng anh cũng hận em.”

“Anh bị điên rồi.”

“Anh đúng là bị điên rồi, đây đều là vì em. Hứa Như, em đừng phủ nhận, em vẫn còn thích anh. Nếu không trước đây khi Tần Nhi mang thai đứa con của anh, sao em có thể hại chết đứa bé kia chứ.” Trần Minh Thành nói với vẻ lạnh lùng, tối tăm.

Hứa Như cười giễu cợt, Trần Minh Thành trước sau vẫn không tin cô.

“Đứa trẻ kia không liên quan đến tôi. Trần Minh Thành, anh không tin tôi, còn nói gì tới yêu tôi chứ!”

“Em đúng là người phụ nữ có độc, anh làm sao dám tin tưởng em được?” Lòng bàn tay mang theo lớp chai mỏng áp lên trên gương mặt trắng mịn của Hứa Như, trong mắt Trần Minh Thành dần dần lộ ra vẻ say đắm.

Hứa Như khinh thường ngoảnh mặt lại, tránh tay của anh ta.

“Rời khỏi đây, sau này chỉ có hai chúng ta thôi, được không?” Trần Minh Thành bỗng nhiên ôm lấy Hứa Như, giọng khàn khàn rơi vào bên tai cô.

Toàn thân Hứa Như run rẩy, cô đã thấy một chiếc máy bay tư nhân chậm rãi hạ xuống. Trần Minh Thành đã sắp xếp xong xuôi tất cả từ lâu.

Cô lạnh lùng đẩy anh ta ra: “Tôi với anh đã sớm không có quan hệ từ lâu rồi. Trần Minh Thành, anh về đi.”

“Không, Hứa Như, em biết không? Anh nằm mơ cũng muốn em, muốn đưa em đi. Chỉ là anh vẫn luôn bị thế lực Kỳ Chiến đè ép. Lý Thế Nhiên ngoài sáng trong tối đối phó với anh. Em có biết nửa năm qua anh sống khó chịu tới mức nào không?”

“Đó là do anh tự mình chuốc lấy cực khổ.” Hứa Như sẽ không thông cảm với anh ta.

“Không, tất cả đều là vì em. Hứa Như, năm năm trước anh bất chấp tất cả cũng muốn giữ em lại bên cạnh. Em xem thử bây giờ đi, em có bao nhiêu cám dỗ chứ, đúng là con yêu tinh.” Ngón tay Trần Minh Thành hất cằm Hứa Như lên, giọng điệu đầy ái muội.

Môi của anh ta chậm rãi tới gần, chỉ muốn nhấm nháp cảm giác anh ta đã mong nhớ từ lâu.

Trong mắt Hứa Như hoảng hốt, giơ chân lại hung hăng đá về phía háng của Trần Minh Thành, anh ta lạnh mặt, lập tức giữ chặt gáy của Hứa Như.

“Em dám?”

“Tôi có gì không dám chứ? Trần Minh Thành, chúng ta đã sớm không có quan hệ nữa rồi!” Hứa Như tức giận nói.

Cô nhìn xung quanh. Ở đây rất hẻo lánh, có hai vệ sĩ canh chừng lại không có chiếc xe nào, cô rất khó rời khỏi nơi này được.

Cho dù cô có thể chạy, cũng không chạy thoát khỏi sự cản trở của mấy người đàn ông này.

Cô siết chặt nắm tay, cơ thể không nhịn được mà run rẩy.

Trần Minh Thành nâng gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay của cô lên, cười lạnh lùng nói: “Nửa giờ sau, anh sẽ dẫn em tới nơi chỉ có hai người chúng ta. Hứa Như, em là của anh.”



Công ty dược phẩm Thiên Nhất.

Hết giờ làm, Tô Khinh bắt gặp quản lý phòng bảo vệ vội vàng đi tới nói muốn tìm Lê Nhan Vinh.

Tô Khinh cũng đi vào theo.

“Tổng giám đốc Lê, vừa rồi ở cửa tầng một, chúng tôi phát hiện ra nhân vật khả nghi.”

Lê Nhan Vinh khẽ nhíu mày và nhìn video. Đó là hình ảnh Hứa Như bị Trần Minh Thành ép dẫn đi, có thể nhìn ra được là Hứa Như bị ép buộc.

Tô Khinh theo bản năng kéo Lê Nhan Vinh lại: “Người đàn ông kia là ai?”

“Trần Minh Thành.” Lê Nhan Vinh phiền não trầm mặt xuống, rất nhanh đã gửi video cho Lý Thế Nhiên.

“Em muốn đi tìm Hứa Như.” Tô Khinh lo lắng đi ra ngoài.

Lê Nhan Vinh rất nhanh đã đuổi kịp cô ta, kéo cô ta vào trong lòng: “Em làm sao tìm được chứ? Trần Minh Thành rõ ràng đã có sự chuẩn bị trước khi đến, em tưởng có thể tìm dễ như vậy sao?”

“Chỉ là bây giờ Hứa Như rất nguy hiểm.”

“Đó là chuyện của Lý Thế Nhiên, anh ta sẽ tìm được Hứa Như.” Lê Nhan Vinh an ủi.

Nhưng Tô Khinh không thể ngồi yên. Cô ta vốn có rất ít bạn ở Nam Thành, hiếm lắm mới hợp với Hứa Như hợp nên cô ta cũng không có cách nào yên tâm được.

“Anh có tìm không?” Cô ta ngẩng đầu, ánh mắt có phần uy hiếp.

“Vợ anh bảo tìm thì chắc chắn phải tìm rồi.” Lê Nhan Vinh đầu hàng.

“Ai là vợ anh chứ!” Tô Khinh nhéo tai anh ta, trên mặt tức giận.

“Đau! Tô Khinh, em cứ đanh đá như vậy thì anh sẽ không thích em nữa đâu.” Lê Nhan Vinh da mặt dày nắm lấy tay của cô ta.

“Ai cần anh thích.”

Ở Lý thị, Lý Thế Nhiên vừa xem video thì vội vàng gọi điện thoại cho Hứa Như, đồng thời dặn dò Cao Bân theo dõi định vị của Trần Minh Thành và Hứa Như.

Anh mới bước ra khỏi cửa lớn, đã thấy Lê Nhan Vinh và Hứa Như bước từ trên xe xuống.

“Lý Thế Nhiên, đã điều tra ra được Hứa Như đang ở đâu chưa?” Tô Khinh lo lắng hỏi.

“Tôi có thể theo dõi được điện thoại của cô ấy, nhưng vị trí hiện ra có hơi xa, hơn nữa vẫn không di chuyển, chắc là muốn dời khỏi tầm mắt của chúng ta.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nói.

“Vậy làm sao bây giờ…”

“Tạm thời thăm dò theo vị trí kia đã.” Lý Thế Nhiên nói rồi nhanh chóng lên xe.

Ở dưới sự uy hiếp của Tô Khinh, Lê Nhan Vinh cũng không thể không lái xe đuổi theo Lý Thế Nhiên.

“Tô Khinh, em nói xem nếu em lo lắng cho anh như vậy có phải tốt không?” Giọng Lê Nhan Vinh đầy vẻ ghen tuông.

Gương mặt Tô Khinh trắng bệch, tức giận liếc nhìn Lê Nhan Vinh: “Anh không xứng.”

“Nếu anh gặp nguy hiểm, em nhất định sẽ cứu anh, đúng không?”

“Đường đường là cậu Lê có thân thủ tốt, làm sao có thể có nguy hiểm được.” Tô Khinh cười lạnh.

Đôi môi mỏng của Lê Nhan Vinh mím lại, chỉ cần có điểm yếu thì người đàn ông mạnh mẽ mấy cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Lại giống như Lý Thế Nhiên bây giờ vậy.



Cửa cabin của máy bay tư nhân từ từ mở ra, Trần Minh Thành nắm chặt lấy cổ tay cô và kéo cô qua.

“Trần Minh Thành, anh thả tôi ra!” Hứa Như cố giãy giụa.

“Ngoan đi, em tưởng em có thể trốn được sao?” Trần Minh Thành cười lạnh.

Hứa Như như kéo vào ca bin thì đẩy mạnh anh ta ra và lại nhanh chân nhảy xuống.

Trần Minh Thành đã ôm chặt lấy cô.

“Em đừng làm loạn nữa. Chúng ta rời khỏi Nam Thành, đến một nơi mà không có ai biết chúng ta đi. Tiểu Như, chỉ có anh và em thôi, chúng ta bỏ lại tất cả mọi chuyện trong quá khứ, có được không?” Giọng nói của Trần Minh Thành rất dịu dàng.

“Trần Minh Thành, chúng ta đã sớm không thể quay lại được nữa rồi.” Hứa Như trầm mặt xuống.

“Chỉ cần anh muốn thì mọi chuyện đều có thể cả. Em xem, chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”

Phi công đang kiểm tra máy bay lần cuối, Hứa Như nhìn ra bên ngoài, vẫn là một cảnh tượng hoàn toàn hoang vắng.

Lý Thế Nhiên sẽ đến sao?

“Em đừng suy nghĩ nữa, Lý Thế Nhiên sẽ không tìm được em đâu.” Trần Minh Thành kéo mặt Hứa Như qua, vẻ mặt lạnh xuống.

Hứa Như cười mai mỉa: “Anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

“Anh ta sẽ không tìm được chúng ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK