Mục lục
Hôn Nhân Đỉnh Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Vy không khỏi trừng mắt nhìn con trai mình: “Mẹ không có hỏi con!”

Hứa Như nhíu mày, cô nhìn gương mặt hiền từ của Lâm Vy, nhất thời không biết nói gì.

“Hứa Như à, con cân nhắc một chút đi, bác rất thích con, con lại còn cứu bác một mạng, cho dù thế nào thì bác cũng phải báo ân này mới được, nếu như cháu muốn nhận bác làm mẹ nuôi thì sau này nhà họ Kỳ cũng là nhà của con.” Lâm Vy nói đầy ẩn ý.

Hứa Như cười nhạt, cô cũng biết tâm ý của Lâm Vy.

“Bác Kỳ, bác để cháu suy nghĩ trước đã.”

Gương mặt của Kỳ Chiến vẫn luôn sa sầm, ánh mắt của anh ta trở nên tối tăm.

Sau khi Hứa Như ra ngoài, anh ta đóng cửa lại, nhìn mẹ của mình rồi nói: “Mẹ, sao mẹ lại làm như thế?”

“Tại sao không thể làm như thế?” Lâm Vy nhíu mày, bà đã nghĩ đến chuyện này từ lâu lắm rồi.

“Cô ấy là người nhà họ Lý.” Kỳ Chiến mím môi nhắc nhở mẹ mình.

“Mẹ biết, con bé đã kết hôn với Lý Thế Nhiên rồi, nhưng mà mẹ chỉ muốn Hứa Như mà thôi, không liên quan gì đến nhà họ Lý cả.”

“Nhà họ Lý sẽ không đồng ý đâu.” Giọng nói của Kỳ Chiến lạnh tanh.

“Mẹ tin tưởng Hứa Như.” Lâm Vy nói một cách chắc nịch.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Hứa Như nhớ đến chuyện với Lâm Vy, cô lơ lơ đễnh đễnh.

Lý Thế Nhiên nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô: “Sao thế?”

Hứa Như nhìn anh rồi nhỏ giọng nói: “Bác Kỳ muốn em làm con nuôi của bác ấy.”

Lý Thế Nhiên híp mắt: “Em nghĩ sao?”

“Em cảm thấy không có ý nghĩa nào cả, có điều bác Kỳ đối xử với em rất tốt, em không tìm được lý do nào để từ chối cả.”

“Bởi thế em muốn dồng ý à?”

“Em phải hỏi ý kiến của mẹ đã.” Hứa Như đáp.

Nếu như Tống Mỹ không đồng ý, vậy thì chắc chắn cô sẽ từ chối bà ấy.

“Khi nào chúng ta về Nam thành?”

“Ngày kế.”

“Còn bây giờ thì sao?” Hứa Như nhìn thấy chiếc xe đang lái ra ngoài ngoại ô.

“Ra bờ biển.”

“Anh muốn dẫn em đi nghỉ dưỡng hả?” Hứa Như nở nụ cười.

Lý Thế Nhiên gật đầu: “Đúng lúc anh cũng muốn nghỉ ngơi.”

“Nhưng mà em không có mang theo đồ bơi!” Đến bây giờ Hứa Như mới sực nhớ ra chuyện này, có điều, nếu như có Lý Thế Nhiên…

Lý Thế Nhiên quay đầu lại quan sát cô: “Hả? Bà Lý muốn mặc bikini hả?”

Hứa Như:…

Đương nhiên không phải! Cô lớn đến từng này tuổi rồi mà chỉ mặc đồ bơi liền mảnh mà thôi, bikini hở hang quá!

“Anh nghĩ nhiều quá!” Cô bực dọc phản bác.

Nụ cười trên môi Lý Thế Nhiên càng đậm hơn: “Em muốn xuống bơi, tất thảy đều đã chuẩn bị chu đáo cho em hết rồi.”

Hứa Như khựng lại: “Từ chối mặc bikini.”

“Thế thì đừng xuống nước nữa.”

“Anh!” Cô trừng to mắt, sao cô lại dám mặc bikini trước mặt Lý Thế Nhiên kia chứ!

Trước kia cho dù là lúc hai người thân mật với nhau nhất thì phải đợi đến đêm tối, cô mới dám ăn mặc mát mẻ, còn ở bên bờ biển thì không được!

Nửa tiếng đồng hồ sau, chiếc xe ô tô đã đến bên một khách sạn nghỉ dưỡng, Hứa Như lề rề xuống xe, quản lý đã đứng chờ sẵn bên ngoài, vừa nhìn thấy Lý Thế Nhiên, ông ta bèn lịch sự chào hỏi.

Đây là lần đầu tiên Hứa Như được đón tiếp niềm nở như vậy.

“Anh Lý, Bà Lý, chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho hai người rồi.”

Hứa Như cứ nghĩ rằng đây chỉ là một căn phòng nhìn ra cảnh biển mà thôi, không ngờ bước vào mới biết là một căn biệt thự độc lập, có phòng bơi riêng, bờ biển riêng.

Ở gần đây, trời với biển một màu, phong cảnh đẹp đẽ hút hồn người khác.

“Thích nơi này không?” Lý Thế Nhiên đanh giọng mà hỏi.

Hứa Như gật đầu, cô yêu thích vô cùng.

Chỉ có điều, đây là khách sạn sáu sao, còn là biệt thự đơn độc nữa, e là một đêm cũng phải lên đến tám con số một đêm nhỉ…

“Thực chất em cảm thấy mình ở trong căn phòng bình thường, có thể nhìn ra cảnh biển là được rồi” Hứa Như kéo cánh tay Lý Thế Nhiên.

“Muốn ở chỗ cao hơn hả?” Lý Thế Nhiên nhướn mày.

Hứa Như gật đầu, cô cảm thấy nơi này quá mức xa hoa.

Lý Thế Nhiên nhìn quản lý, ông ta lập tức đi sắp xếp, hai người bọn họ nhanh chóng được đưa đến căn phòng trên tầng cao nhất: “Bà Lý, đây là căn phòng xa hoa nhất trong khách sạn của chúng tôi, hồ bơi vô cực, sân thượng ngoài trời, đêm đen dày đặc ánh sao.”

Hứa Như:…

“Bởi vậy căn này còn mắc hơn căn ban nãy nữa à?” Hứa Như buột miệng hỏi.

Quản lý sững sờ, không ngờ Hứa Như lại hỏi vân đề này.

“Dạ.” Ông ta lau mồ hôi.

“Lấy căn này đi.” Lý Thế Nhiên kêu quản lý đi ra ngoài.

“Ôi!” Hứa Như không khỏi mở miệng than thở, cô chỉ muốn đổi sang căn phòng giá thấp hơn mà thôi…

Cả đời này của cô còn chưa sống trong căn phòng nào cao cấp như vậy…

“Bà Lý còn gì không hài lòng nữa hay không?” Lý Thế nhiên giữ cằm cô, Hứa Như không khỏi ngẩng đầu nhìn anh.

Hứa Như mấp máy môi, đương nhiên cô vừa ý, nhưng mà, đắt quá!

“Lý Thế Nhiên, có thể cuộc sống trước kia của anh là như thế, nhưng mà với em, nơi này xa hoa quá.” Hứa Như nhíu mày.

“Vậy thì em tập làm quen đi.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên vẫn đậm vẻ ra lệnh như thế.

Hứa Như cắn răng, trong lúc thất thần, vòng eo mảnh khảnh của cô đã bị Lý Thế ôm chầm lấy, cô bị anh đè lên ghế sô pha, trước mặt là thân hình cao ráo của anh.

Màu xanh biêng biếc của trời và biển soi rọi lên gương mặt anh tuấn của anh.

Ánh dương tỏa ánh sáng dịu dàng, khiến cho người đàn ông ấy trông có vẻ rất quyến rũ.

Trái tim của Hứa Như đập thình thịch trong lồng ngực, đột nhiên đôi môi anh đào của cô được anh hôn ngấu nghiến, cơ thể người đàn ông ấy đè lên người cô.

“Lý Thế Nhiên…”Cô dụi đầu vào lồng ngực của anh trong vô thức.

Lý Thế Nhiên híp mắt, càng lúc bàn tay anh càng lúc càng càn rỡ hơn: “Thả lỏng nào, ngoan…”

Hứa Như chỉ cảm thấy cơ thể mình tê tê dại dại, cánh cửa sổ sát đất là hồ bơi rộng lớn, nếu như có người đi qua.

Dường như anh đã nhìn thấy được suy nghĩ của cô vậy, Lý Thế Nhiên khàn giọng nói: “Không có ai vào đây đâu.”

Tầm nhìn bị hạn chế, Hứa Như cảm thấy lúc ở bên cạnh Lý Thế Nhiên, cô không có nơi nào để trốn tránh cả. Cô muốn quay người đi, nhưng lại bị anh giữ chặt eo lại, không thể không nhìn thẳng vào mặt anh.

Eo cô trở nên nặng nề…

Không biết đã qua bao nhiêu lâu, Hứa Như được đưa đến bên bể bơi vô cực, cô nhìn ra bờ biển dài vô tận, sau lưng là lồng ngực của người đàn ông ấy.

Gương mặt cô đã đỏ bừng lên từ lâu.

Nhưng người đàn ông sau lưng vẫn cứ càn rỡ như thế.

“Có thích đồ bơi không?” Lý Thế Nhiên dựa vào vai cô.”

Hứa Như ngập ngừng, cô cúi đầu nhìn bộ bikini trên người mình, thiết kế không hở hang lắm, bộ đồ bơi hai mảnh trắng, vừa khéo làm tôn lên những đường cong mềm mại trên cơ thể cô.

“Cũng được.” Cô cắn môi.

Gương mặt ngượng ngùng của cô khiến cho đôi mắt Lý Thế Nhiên tối tăm hơn, anh ôm gáy cô, đặt nụ hôn nồng nàn vào đấy.

Hứa Như gần như thở không ra hơi, nhưng đang ở dưới nước, cô không thể không ôm eo của người đàn ông ấy để giữ thăng bằng.

Hai người bọn họ dán sát vào nhau, gần như không có một kẽ hở nào.

Từ lúc tới khách sạn này cho đến tận bây giờ, hai người bọn họ luôn quấn quýt bên nhau, không có phiền não về công việc, hoàn toàn thả lỏng bản thân mình.

Hứa Như dựa vào lồng ngực Lý Thế Nhiên, rõ ràng thời khắc này rất thật, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy hốt hoảng.

Đây là đãi ngộ của Bà Lý.

“Lý Thế Nhiên, bây giờ anh rất tự do về thời gian à…” Hứa Như chợt hỏi.

Có rất nhiều lúc, Lý Thế Nhiên thường bầu bạn bên cô.

“Ừm, em không thích à?” Lý Thế Nhiên nâng mặt cô lên, ánh mắt Lý Thế Nhiên vô cùng nóng bỏng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK