“Cô có thể nói với tôi chuyện của nhà họ Lý không?” Hứa Như hỏi.
Cô muốn biết, cuối cùng mình đã lấy một người đàn ông thế nào.
“Tôi cũng không biết nhiều, đều là Nhan Vinh nói với tôi, nhà họ Lý phát triển ở nước C, gần như lũng đoạn tài nguyên của cả nước, nhưng lại khiêm tốn đến không ai biết. Tôi nghe Nhan Vinh nói, lần đầu tiên lúc anh ấy nhìn thấy Lý Thế Nhiên là anh ta đang đánh nhau với người khác.”
“Đánh nhau?”
Hứa Như ngơ ngác, thật sự không thể tưởng tượng bác sĩ Lý dịu dàng tao nhã cũng sẽ có quá nhứ như vậy.
Tô Khinh gật đầu: “Khi đó Lý Thế Nhiên mới mười hai tuổi, người anh ta đánh trong khách sạn là ba ruột của anh ta, khi đó Nhan Vinh cũng ở trong khách sạn, cho nên bọn họ quen nhau. Trong ấn tượng của chúng tôi, Lý Thế Nhiên vẫn luôn là một người tàn nhẫn lạnh lùng, nhưng mãi đến khi tôi trở về gặp anh ta, mới phát hiện anh ta đã thay đổi rồi.”
Hứa Như nhíu mày, thậm chí cô còn không dám nghĩ đến tình huống Tô Khinh miêu tả, vì sao anh phải làm như vậy…
Có lẽ là thất vọng nhỉ.
“Tôi biết được quá ít, nếu rảnh rỗi tôi phải đi hóng chuyện ở chỗ Nhan Vinh mới được, nhưng mà… hình như cũng không có cơ hội.” Tô Khinh thở dài.
Vừa nói đến người đàn ông Lê Nhan Vinh này, vẻ mặt cô ấy cũng trở nên xinh đẹp mê người.
Nhưng lúc này, cô lại mất mát như thế.
“Tô Khinh, nếu anh ấy chịu nói với tôi, tôi sẽ chấp nhận tất cả anh ấy, chỉ cần anh ấy muốn.” Hứa Như nhỏ giọng nói.
Đến khi nào, anh mới có thể mở lòng với cô đây?
Lúc này, đột nhiên ngoài trung tâm thượng mại có mười mấy vệ sĩ xông vào, Tô Khinh nhìn xuống từ trên tầng cao nhất, không che giấu được vẻ bối rối trên mặt.
Sao người của ông nội lại đến đây…
“Hứa Như, chúng ta đi sang bên kia.” Tô Khinh kéo Hứa Như nhanh chân bỏ chạy.
Hứa Như nhìn thấy người đuổi tới thì hoảng sợ.
Xuyên qua tầng cao nhất theo Tô Khinh, đối diện là một trung tâm thương mại khác.
Nhưng đã không kịp rồi.
Hành động của vệ sĩ rất nhanh, Tô Khinh và Hứa Như bị vây lại trên sân thượng.
“Cô chủ, ông chủ kêu cô lập tức trở về.
Tô Khinh cắn chặt môi, còn đang suy nghĩ nên chạy trốn thế nào.
Nhưng con đường duy nhất cũng chỉ có thể nhảy xuống thôi.
Cô cũng không dám.
“Tô Khinh, những người này là ai?” Hứa Như lo lắng hỏi.
“Là ông nội tôi, người cầm quyền của nhà họ Lê, cô thông báo với Nhan Vinh giúp tôi.”
Cô đã biết không còn cách nào chạy trốn nữa rồi.
Nhìn thấy Tô Khinh bị đưa đi, Hứa Như bấm mở điện thoại , mới phát hiện mình không có số điện thoại của Lê Nhan Vinh.
Chỉ có thể liên lạc với Lý Thế Nhiên trước…
Đã một tuần bọn họ không liên lạc rồi, tay Hứa Như run rẩy.
Nhưng chuyện này liên quan đến an nguy của Tô Khinh, cô không thể do dự.
Có người nghe máy, giọng nói của Lý Thế Nhiên vang lên.
“Bà Lý.” Trong lời nói của anh mang theo mệt mỏi không thể che giấu.
Trái tim của Hứa Như đột nhiên hơi đau đớn.
Cô biết Lý Thế Nhiên bắt đầu làm việc sẽ liều mạng đến mức nào.
Cũng không biết cô không ở bên cạnh, anh có nghỉ ngơi đàng hoàng không.
“Em… em có việc hỏi anh.”
“Ừm.” Anh đã đoán được từ lâu, nếu không Hứa Như sẽ không chủ động gọi điện thoại cho mình.
“Em muốn cách liên lạc của Tổng Giám đốc Lê, Tô Khinh bị dẫn đi rồi.”
Lý Thế Nhiên nhíu mày: “Chuyện này anh sẽ thông báo với anh ta.”
“Được.”
“Còn có chuyện gì không?” Anh hỏi.
“Không có nữa.”
“Đang ở bên ngoài à?” Lý Thế Nhiên nghe thấy một vài tiếng ồn ào.
“Ừm.”
“Cuối tuần anh sẽ về.”
“Ừm.”
Lý Thế Nhiên nhíu mày, cô không có gì muốn nói với anh sao?
“Em cúp máy trước đây.” Bầu không khí xấu hổ lan tràn, Hứa Như vội vàng cúp máy.
…
Sân bay.
Một chiếc máy bay riêng xa hoa đỗ cách đó không xa, dấu hiệu của nhà họ Lê cực kỳ đáng chú ý.
Tô Khinh bị nắm lấy bả vai, dọc trên đường đi đều ra sức giãy dụa.
“Buông ra, tôi tự biết đi! Đừng có đụng vào tôi!”
Nhưng vệ sĩ vẫn cứ ngoảnh mặt làm ngơ, mắt thấy sắp bị dẫn lên máy bay, Tô Khinh đột nhiên giơ chân trên cầu thang, đạp mạnh khiến vệ sĩ ngã xuống.
Lợi dụng lúc anh ta buông tay, cô vội vàng chạy ngược lại.
Vệ sĩ phía sau nhanh chóng đuổi theo.
Cách đó không xa, bóng dáng của Lê Nhan Vinh dần rõ ràng.
Khóe mắt Tô Khinh nóng lên, dùng hết sức lực chạy về phía anh ta.
Thấy vệ sĩ sắp đuổi kịp, Lê Nhan Vinh vững vàng bảo vệ cô trong lòng.
“Em tưởng anh sẽ mặc kệ em.” Nước mắt của Tô Khinh không nhịn được rơi xuống.
Lê Nhan Vinh cười, ôm lấy gáy của cô: “Anh không nỡ.”
Dứt lời, anh nhìn về phía vệ sĩ xung quanh với ánh mắt sắc bén, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề.
“Chúng ta cùng về, được không.” Anh hỏi.
“Ông nội sắp xếp đám cưới cho em, sau khi trở về còn có khả năng hay sao.” Tô Khinh rũ mắt, trong đáy mắt đầy mất mát.
“Anh sẽ không để em kết hôn, cho dù kết hôn, cũng chỉ có thể lấy anh.”
“Anh cũng chưa có cầu hôn, em không đồng ý đâu.” Tô Khinh tức giận nói.
Lê Nhan Vinh cưng chiều sờ cái mũi nhỏ của cô: “Anh biết rồi, sẽ sắp xếp ngay.”
“Cậu chủ, ông cụ dặn dò chỉ cần dẫn cô chủ về thôi.” Vệ sĩ khó xử nói.
“Tôi sẽ không cho phép cô ấy trở về một mình.”
“Nhưng mà…”
“Cũng đã lâu tôi không gặp ông nội rồi, có lẽ ông ấy rất nhớ tôi.” Lê Nhan Vinh cười lạnh.
Lời này nhắc nhở Tô Khinh, cô kéo Lê Nhan Vinh lại: “Vẫn để em về một mình thôi, Nhan Vinh, anh ở lại đây đi.”
Trở về nhà họ Lê, tất cả đều là một ẩn số.
Anh ở lại Nam Thành, ít nhất còn được tự do.
“Em cảm thấy anh sẽ đồng ý à?” Lê Nhan Vinh lạnh lùng nheo mắt.
Anh dắt cô chủ động đi vào khoang máy bay.
Vệ sĩ nhanh chóng báo cáo với nhà họ Lê, máy bay từ từ cất cánh.
…
Buổi tối, Hứa Như vẫn không thể yên tâm được, gọi điện thoại cho Tô Khinh.
Nhưng không ai nghe máy cả, mãi đến đêm khuya, Tô Khinh mới gọi điện thoại lại.
“Hứa Như, cô yên tâm, tôi không sao đâu.”
“Cô ở đâu?”
“Tôi ở Bắc Thành.”
“Cô không sao là tốt rồi.”
“Nhan Vinh trở về với tôi rồi, nhưng chúng tôi không thể gặp mặt, cho nên, thật ra cũng không tốt lắm.” Tô Khinh đi ra ban công, cô rất hiểu thủ đoạn của ông nội.
Vừa trở về đã nhốt cô lại, cô hoàn toàn không thể ra ngoài.
Mà Lê Nhan Vinh cũng thế.
“Tôi có thể giúp gì không?” Hứa Như lo lắng hỏi.
Tô Khinh cười: “Chuyện này, chỉ tôi và anh ấy mới có thể giải quyết thôi.”
“Hứa Như, cảm ơn cô, tôi nên trở về nhà họ Lê từ lâu rồi, là bản thân tôi nghĩ quá nhiều thôi.”
Số phận của cô là nhà họ Lê, cho nên, trước kia cô chưa từng phản kháng.
Nhưng bây giờ, cô vẫn muốn thử một lần.
Thích một người không dễ dàng, cô tình nguyện làm thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Tôi thật sự rất hâm mộ cô và Lý Thế Nhiên, Hứa Như, có thể ở bên người mình thích, là điều trước giờ tôi chưa từng dám nghĩ đến.”
Hứa Như siết chặt điện thoại, lúc này, cô cảm nhận được rõ ràng sự suy sụp của Tô Khinh.
Cúp điện thoại, Hứa Như đi ra ban công, nhà cưới Lý Thế Nhiên muốn là ở tầng cao nhất của vịnh nhà họ Lý, gần như quan sát được cả thành phố, tầm nhìn rất tốt.
Nhưng chỉ có một mình cô, phong cảnh có đẹp hơn nữa cũng không có cảm giác.
Lời nói của Tô Khinh quanh quẩn bên tai, người mình thích…
Trước giờ, quan hệ của cô và Lý Thế Nhiên đều không phải như thế, nhưng trong mắt mọi người, bọn họ đều là vợ chồng hoà thuận yêu thương nhau.
Ngay cả bản thân cô cũng không nhịn được xuất hiện ảo giác như vậy…