Diệp Hạ Hạ lập tức không dám làm như vậy nữa, cô ta giương to mắt nhìn anh: “Ngày mai anh đưa em về đi, ba em đi công tác rồi, không có ai đến đón em hết.”
“Bên ngoài toàn là vệ sĩ của cô.”
“Nhưng, lỡ như trên đường về nhà em bị xảy ra sự cố…anh cũng có thể kịp thời cứu em.”
“Nếu như xảy ra sự cố thì tôi càng không muốn bị cô liên lụy.” Thanh âm Lý Thế Nhiên càng trở nên lạnh lẽo.
Đối diện với sự lạnh lùng của Lý Thế Nhiên, Diệp Hạ Hạ chỉ có thể ngậm ngùi thu tay lại mà thôi.
Nửa tiếng sau, Lý Thế Nhiên định rời khỏi bệnh viện thì Lý San vội vã chạy vào.
“Bác sĩ Lý, Viện trưởng nói hãy để Diệp Hạ Hạ ở lại quan sát thêm vài ngày nữa.
“Vậy thì để ông ta tự mình quan sát đi.” Sắc mặt Lý Thế Nhiên không hề chất chứa chút cảm xúc nào cả.
Cũng chỉ có anh mới dám nổi loạn chống lại Viện trưởng nên Lý San cũng chẳng có mấy ngạc nhiên.
Người đàn ông sau đó lái xe đến Tần Thị, Hứa Như và Lưu Thanh đang đúng lúc định gọi taxi thì chiếc Cayenne màu đen đột nhiên dừng lại bên cạnh của Hứa Như.
Lý Thế Nhiên xuống xe thì nhìn thấy ngay vết sưng tấy trên khuôn mặt của Hứa Như.
“Là ai đánh?” Ngữ khí lạnh lẽo tựa sương giá của người đàn ông vang lên.
“Là ả tiện nhân Tần Nhi…” Lưu Thanh mở miệng nói nhưng Hứa Như lập tức kéo tay cô.
Cô không muốn Lý Thế Nhiên can thiệp vào chuyện của mình.
“Thanh, đưa cậu về trước nha?” Hứa Như chuyển chủ đề.
Lưu Thanh xua xua tay: “Taxi tới rồi.”
Nói xong, Lưu Thanh liền phi nhanh như bay, cô đâu có muốn làm bóng đèn của mấy người đâu!
Hứa Như cau mày bất lực, cô chỉ có thể miễn cưỡng bước lên xe mà không nói gì cả.
Lý Thế Nhiên đã nghe được lời của Lưu Thanh, là Tần Nhi đánh cô?
Anh đã từng điều tra qua Hứa Như, anh biết Tần Nhi chính là bạn học thời Đại học của cô, và cũng là vợ chưa cưới của Trần Minh Thành bây giờ.
Người phụ nữ này không biết nói cho người chồng này nghe à?
“Tại sao không nói với tôi?” Lý Thế Nhiên xị mặt xuống, trong lúc đợi đèn đỏ anh quay đầu nhìn qua Hứa Như.
“Nói gì cơ?” Hứa Như bày ra khuôn mặt vô tội.
Nhưng khi cô nói chuyện thì sự cứng đờ trên gương mặt đã tố cáo cô.
“Không ai được đụng vào khuôn mặt này hết, có biết không?” Lý Thế Nhiên đột nhiên véo lấy cằm cô, ngữ khí của anh vô cùng trầm thấp và băng lãnh.
Hứa Như khựng người, cô đáp lại ánh mắt giận dữ của Lý Thế Nhiên, anh ấy là đang…quan tâm cô sao?”
Nhưng sau đó cô lại lập tức gạt đi suy nghĩ này, Lý Thế Nhiên sao mà quan tâm cô được, cô cũng đâu phải là người anh ấy thích đâu.
“Mợ chủ Mộ, chịu thiệt thòi gì thì phải nói với tôi.” Ngữ điệu của Lý Thế Nhiên càng trở nên mạnh mẽ hơn khi anh nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Hứa Như.
“Bác sĩ Lý muốn ra mặt cho tôi sao?” Lúc này, Hứa Như ngơ ngác hỏi.
“Chỉ có tôi mới được bắt nạt cô.”
Hứa Như: “…”
Vào buổi tối, người làm đã luộc trứng để cho Hứa Như lăn lên mặt, nhưng mà nóng quá, Hứa Như cầm không được, cứ chốc lát là nó lại lăn xuống đất.
Lý Thế Nhiên đang chuẩn bị bước vào thì nhìn thấy quả trứng lăn đến bên chân mình, còn Hứa Như thì đang ngồi xổm xuống định nhặt trứng lên.
“Êh!” Cô lập tức ngăn anh lại, Lý Thế Nhiên mà bước thêm một bước nữa là sẽ dẫm nát quả trứng đó.
Lý Thế Nhiên cau mày, anh bảo người làm đến dọn dẹp, và chẳng mấy chốc, quả trứng gà mới luộc lại được mang vào.
Thấy Lý Thế Nhiên cầm lấy quả trứng, Hứa Như nhìn anh với vẻ kinh ngạc: “Không nóng sao?”
Lúc nãy vì nóng quá nên cô mới không cầm được đó.
“Da tôi dày.” Lý Thế Nhiên điềm đạm nói, sau đó anh đè Hứa Như xuống giường, còn anh thì áp người ở trên.
Cái tư thế giường chiếu này khiến Hứa Như xấu hổ quá…
“Để tôi làm được rồi!” Hứa Như cắn chặt răng, trên mặt cô đã ửng lên một màu đỏ hồng, sau đó cô đưa tay định giật quả trứng lại.
Nhưng Lý Thế Nhiên lại nhanh chóng bắt được cổ tay cô, nhìn thấy ánh mắt không an phận của cô, đôi môi mỏng của người đàn ông liền nhếch lên đầy mị lực, anh cầm lấy chiếc dây nịt bên cạnh rồi trói tay Hứa Như lại.
Hứa Như lập tức há mồm ngơ ngác.