Mục lục
Hôn Nhân Đỉnh Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 495

Ông cảm thấy, Lý Thế Nhiên vì cô mới làm việc trong bệnh viện, mới tiếp tục lựa chọn nghề bác sĩ.

Mà Lý Thế Nhiên không thể tiếp tục làm vậy.

Anh phải theo sắp xếp của ông, hoàn †oàn dồn hết tâm sức vào Lý thị.

Hứa Như không nói chuyện, bây giờ cho dù nói gì, cũng đều sẽ kích thích Lý Thành.

Rời khỏi phòng bệnh, tâm trạng Hứa Như sa sút, điện thoại luôn rung, là Lý Thế Nhiên gọi tới, cô lại đặt nó vào túi áo.

Sau khi hoàn thành công việc hôm nay, cô quay về trường.

Tối nay Lăng Diệu cũng ở ký túc xá, thấy Hứa Như quay về, muốn gọi cô cùng đi ăn.

Chỉ là nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, thì bị dọa giật nảy.

“Hứa Như, cậu sốt sao?” Lăng Diệu thân thiết hỏi, vươn tay tới.

Hứa Như lắc đầu: “Tớ không sao”

“Còn nói không sao? Tớ thấy là xảy ra chuyện lớn nghiêm trọng gì rồi.” Lăng Diệu làu bàu.

Hứa Như nặn ra nụ cười, nhưng thật sự quá cứng ngắc.

“Xảy ra chuyện gì rồi, thân thể không có bệnh, vậy thì chính là tâm bệnh rồi?”

Hứa Như thở dài, nửa ngày sau mới mở miệng: “Ông cảm thấy tớ ảnh hưởng tới Lý Thế Nhiên, nói là muốn đưa tớ đi.”

“Cái gì?” Lăng Diệu sững sốt, lời này cô ấy không hiểu.

“Ông? Lý Thành?”

“Ừ, ông luôn hi vọng Lý Thế Nhiên đừng tiếp tục làm bác sĩ, nhưng bây giờ anh ấy ngoại trừ thân phận là tổng giám đốc Lý thị, thân phận khác chính là bác sĩ, ông cảm thấy là vì tớ, Lý Thế Nhiên mới làm bác sĩ.”

“Không phải chứ…” Lăng Diệu cau mày.

Nhưng ngẫm nghĩ, lại hình như phải…

Dù sao Lý thị đã đủ khiến anh đầu tắp mặt tối rồi, nghề bác sĩ vốn là không dễ dàng, Lý Thế Nhiên cũng không cần nhất định phải khám bệnh.

Nhưng mà, anh lại làm vậy, hơn nữa Hứa Như lại vừa khéo đang thực tập ở bệnh viện Đại Học Lâm Hải.

“Tớ cũng cảm thấy, không phải.” Lời này là nói với Lăng Diệu, cũng là nói với chính mình.

“Ông không làm gì cho cậu chứ?” Lăng Diệu căng thẳng hỏi.

“Không biết, nhưng ý là muốn tớ rời khỏi Lý Thế Nhiên, đừng làm phiền anh ấy nữa”

Hứa Như thở dài, thật khó chịu.

“Đây là lựa chọn của Lý Thế Nhiên, dù là vì cậu, vậy cũng không sai, ông hơi vô lý.”

Lăng Diệu phân tích.

Hứa Như không nói nữa, đầu óc cô bây giờ rất loạn, muốn đi tìm Lý Thế Nhiên, lại không muốn gặp anh lắm.

Mí mắt ngày càng nặng nề, không bao lâu sau thì ngủ thiếp đi.

Điện thoại Hứa Như luôn vang, Lăng Diệu cau mày, thấy người gọi đến là Lý Thế Nhiên, cũng gọi mười mấy cuộc rồi.

Nhưng Hứa Như đã ngủ rồi…

Lăng Diệu da đầu tê rần, với tính tình của Lý Thế Nhiên, đại khái lát nữa sẽ tìm tới đi?

Cô ấy nhận điện thoại.

“Lý Thế Nhiên, tôi là Lăng Diệu”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK