“Em không đồng ý.” Hứa Như cự tuyệt.
Dựa vào cái gì anh muốn cô đi công tác cô phải đi…
“Anh biết ý kiến của em rồi, nhưng anh không đồng ý.” Âm thanh Lý Thế Nhiên cũng trầm xuống.
Hứa Như trực tiếp tắt điện thoại. Độc tài! Chuyên chế!
Hít thở sâu, Hứa Như nhìn hòm thư, đây là mệnh lệnh tổng tài trực tiếp hạ lệnh, nếu như đã là yêu cầu của Lý Thế Nhiên, e rằng cô kháng nghị cũng chẳng coa tác dụng.
Thế như dù cho tức giận, cô rõ ràng không đáp ứng cô sẽ đi công tác.
Chạng vạng, lúc tan làm, Hứa Như cũng không trở về biệt thự mà cùng Lâm Thanh đi ăn lẩu.
“Cậu như vậy quả thực làm tổn thương bác sĩ Lý, Hứa Như, cậu tỉnh lại đi.” Lâm Thanh khuyên nhủ. Bác sĩ Lý vậy mà muốn đem Hứa Như đi công tác, đây quả thực là cơ hội mà vô số người đánh nhau toác đầu cũng không có được.
Vậy mà lại bị Hứa Như khinh bỉ…
“Cậu không cảm thấy anh ấy quá đáng sao? Tớ tối qua chưa đáp ứng muốn đi cùng anh ấy, hôm nay anh ấy vậy mà dám ra mệnh lệnh cho tớ. Anh ấy cơ bản không để ý tới cảm xúc của tớ.”
Điều cô cần chính là được tôn trọng và được hiểu, chứ không phải như hiện tại, cái gì cũng đều do anh quyết định, mà cô không thể làm chủ.
“Bác sĩ Lý là ông chủ, cậu chỉ là một nhân viên nhỏ bé, Hứa Như, cậu nghĩ như vậy đi, ông chủ hiện tại chính là muốn nâng đỡ cậu.”
Hứa Như vẫn không có chút động tĩnh.
Buổi tối, Lý Thế Nhiên trở về căn biệt thự nhưng quản giá nói Hứa Như vẫn chưa trở về.
Gọi đến điện thoại Hứa Như nhưng liền bị cô tắt đi.
Sắc mặt người đàn ông trở nên lạnh lùng, lái xe rời khỏi cửa.
Nửa tiếng sau, vẫn trong cửa hàng lẩu lúc trước, Hứa Như và Lâm Thanh ăn một cách hăng say.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, mở cửa rời xe nhưng không tiến vào.
Bộ dáng anh anh tuấn đầy sức hút, lúc này đang dựa vào cửa xe, dáng vẻ lười biếng, vô cùng mê người.
Lâm Thanh phát hiện ra Lý Thế Nhiên trước, lập tức vỗ vai cô: “Như, chồng cậu đến rồi.”
Hứa Như quay đâu nhìn ra, quả nhiên Lý Thế Nhiên đang đứng ở bên ngoài.
Cô nhất thời không vui mà trầm mặt xuống.
“Ở đây có cửa sau không?” Cô lau lau tay hỏi.
“Cậu còn định bỏ nhà ra đi sao?” Lâm Thanh kinh ngạc.
Hứa Như gật đầu một cách chắc chắn.
Lý Thế Nhiên cúi đầu nhìn điện thoại, lúc vừa ngẩng đầu lên, Hứa Như và Lâm Thanh đã không ở vị trí ban đầu nữa.
Anh nheo mắt lại, nhìn định vị trên điện thoại, cự ly chỉ vài trăm mét.
Khẽ cong môi mỏng lên, anh rất nhanh liền đi đến.
Xuyên qua một con đường, Hứa Như hiện tại đang gọi xe.
Nhìn thấy Lý Thế Nhiên đang đến gần, trên mặt cô lộ rõ sự tức giận, lập tức ngồi vào trong xe.
“Cô à, muốn đi đâu?” Tài xế hỏi.
Hứa Như cũng không biết, cô chỉ muốn thoát khỏi người đàn ông kia.
“Lòng vòng quanh đây đi.”
Hứa Như quay đầu, Lý Thế Nhiên không đuổi theo, thân ảnh anh dần dần trở nên mơ hồ.
Một hồi lâu sau cô mới trở về nhà họ Lý.
Lý Thế Nhiên đã sớm trở về, đang ngồi ở trong phòng khách, hai chân vắt chéo nhau, con ngươi đen hơi cụp xuống, trên người mặc chiếc áo sơ mi được cắt may tinh tế, lười biếng mà cao quý.
Người đàn ông này khiến cô cảm thấy càng ngày càng trở nên thần bí.
Càng tiếp xúc với anh, càng cảm thấy cô không hiểu anh một chút nào.
Bước vào biệt thự, cô không chú ý đến anh mà trực tiếp bước vào phòng.
Lý Thế Nhiên đi ngay sau cô, Hứa Như vừa bước vào phòng liền bị anh kéo vào lòng.
“Bà Lý, đừng loạn.” Giọng anh mang vài phần cưng chiều.
“Em không làm loạn.” Hứa Như quay đầu nhưng không nhìn anh.
Lý Thế Nhiên lại bá đạo giữ chặt cằm cô, Hứa Như không thể không nhìn thẳng vào mắt anh.
“Không muốn cùng anh đi công tác vậy sao?” Anh nheo con mắt, sắc mặt căng thẳng.
Hứa Như cắn môi, cũng không phải như vậy.