Hứa Như muốn vén tay áo lên đánh người, tôi là thư ký đó!
Thư ký!
Hướng Hoằng nhanh chóng rời đi, Hứa Như tức giận đùng đùng.
“Lý Thế Nhiên, có phải anh cố ý không?”
“Cố ý gì chứ?”
“Đến ức hiếp em.”
“Anh đâu có ấu trĩ như vậy đâu.” Lý Thế Nhiên mỉm cười.
“Anh thật sự đến đây làm việc à?” Hứa Như mù mờ hỏi.
“Chứ em nghĩ anh cố tình đến đây để bầu bạn với em hả?” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
Hứa Như im lặng, tất nhiên cô sẽ không nghĩ như vậy.
Như có Lý Thế Nhiên ở đây, trong phút chốc cô cứ như được bơm máu gà vậy.
Ăn xong bữa sáng, có tài xế chở hai người đến khu vực nghiên cứu, Lý Thế Nhiên đọc báo cáo suốt chặng đường đi, sắc mặt hết sức nghiêm túc.
Hứa Như nhìn sườn mặt tập trung của anh mà thấy thật bổ mắt.
Rồi không nhịn được mà thầm hâm mộ những cô y tá làm việc chung với anh hằng ngày.
Đột nhiên, đường lên núi xóc nảy, Hứa Như không nắm tay vịn, cả người cô đều nghiêng nghiêng ngả ngả
Lý Thế Nhiên lập tức giữ vai cô lại, Hứa Như được anh kéo vào trong lòng, tim cô đập nhanh lạ lùng.
“Em không sao.” Cô muốn ngồi thẳng dậy.
Nhưng Lý Thế Nhiên lại không chịu buông tay, giọng nói của anh trầm trầm: “Cứ dựa thế này đi, đừng nhúc nhích.”
“Ồ.” Hứa Như bị kinh hãi bởi giọng nói của anh, cô chẳng dám phản bác nữa.
Nửa tiếng đồng hồ sau, chiếc xe đậu trước một tòa nhà lớn, hai người xuống xe, có người phụ trách đưa bọn họ vào trong tham quan.
Hứa Như đi bên cạnh Lý Thế Nhiên, nhưng sau khi lên đến tầng ba, bước chân cô chậm hơn bọn họ Lýt chút, vừa qua ngã rẽ đã không còn nhìn thấy Lý Thế Nhiên đâu nữa.
“Bác sĩ Lý…” Cô cất tiếng gọi, nhưng không nghe thấy ai trả lời.
Cô hơi lo lắng, tòa nhà này vừa mới được sửa sang lại, nơi nào cũng lạnh lẽo âm u, tiếng vọng từ những bước chân làm cho Ôn sợ thất kinh.
Hứa Như bước vào cánh cửa trước mặt, cánh cửa tự động đóng lại ngay, vậy mà còn bị khóa!
Sắc mặt cô trắng bệch, dụng cụ thí nghiệm hóa học bày đầy ra trước mắt Hứa Như, mùi hương nồng nặc, cô hít vào mà cảm thấy choáng váng.
Cô lập tức cầm khẩu trang đặt bên cạnh lên muốn đi mở cửa sổ, nhưng cửa sổ cũng bị khóa lại rồi.
Cô ráng ngừng thở, chỉ cảm thấy ý thức của mình càng lúc càng mơ hồ…
Ở lầu một, Trần Minh Thành đang đi thang máy lên hội họp với Lý Thế Nhiên.
Lúc cánh cửa mở ra, màn hình trước mặt báo động có hiện tượng kì quái, nơi này được Trần Minh Thành đích thân giám sát xây dựng nên anh ta hiểu rất rõ.
Có người tiến vào phòng thí nghiệm!
Anh ta nhanh chóng mở camera ra, lúc nhìn thấy bóng dáng Hứa Như bèn cảm thấy lạnh lẽo cả người, rồi lập tức chạy qua đó.
Lạnh…Lạnh quá.
Hứa Như vòng tay ôm lấy chính mình, cô nghe thấy tiếng bước chân, muốn mở mắt ra nhìn thử nhưng mí mắt của cô lại rất nặng nề.
“Tiểu Tịnh!” Trần Minh Thành cởi áo khoác ra choàng lên người cô rồi lập tức bế bổng cô lên.
Hứa Như nhíu mày, có người đến rồi.
Là Lý Thế Nhiên à…
“Bác sĩ Lý.” Cô nỉ non gọi anh, giơ tay ra níu lấy áo anh theo bản năng.
Trần Minh Thành khựng lại, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Lúc này, Lý Thế Nhiên cũng chạy đến rồi, anh nhìn thấy Trần Minh Thành đang ôm Hứa Như bèn lập tức đi lên trước.
“Tổng giám đốc Trì, cảm ơn anh đã cứu vợ tôi.”
Vừa dứt lời đã vươn tay ra ngay.
Trần Minh Thành mím môi, anh ta vẫn ôm chặt Hứa Như không chịu buông tay, người con gái trong lòng vẫn còn đang mải nỉ non: “Lý Thế Nhiên, em lạnh quá.”
Tiếng gọi này rốt cuộc làm Trần Minh Thành thất thần.
Lý Thế Nhiên lập tức ôm cô vào lòng mình, ánh mắt nặng nề u ám, cuối cùng gương mặt chỉ còn đượm nỗi lo âu mà thôi.
Trong bệnh viện.
Hứa Như bị đưa vào phòng cấp cứu, Trần Minh Thành sải bước chặn đường Lý Thế Nhiên.
“Lý Thế Nhiên, tại sao cô ấy lại vào phòng thí nghiệm một mình! Không phải cô ấy đi theo đồng nghiệp à?” Trần Minh Thành tức giận chất vấn.
Lượng thuốc thí nghiệm trong căn phòng ấy bốc hơi rất nhiều, nếu hít phải liên tục sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu như anh ta đến trễ một chút thôi…Hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Lý Thế Nhiên sa sầm mặt, ánh mắt lộ ra vẻ phiền muộn.
Mỗi con đường đều được lắp đặt cánh cửa ẩn hình, một khi bước vào căn phòng nào đó thì người bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy bên trong được nữa.
Đến nỗi Hứa Như mất dấu Lý Thế Nhiên.
“Anh vốn không yêu cô ấy, Lý Thế Nhiên, anh không biết cô ấy bị mù đường à?” Giọng nói của Trần Minh Thành lạnh lẽo khôn cùng.
Lý Thế Nhiên nheo mắt: “Tôi có yêu cô ấy hay không thì cũng không đến phiên anh chất vấn tôi đâu, đừng làm ra vẻ si mê lo lắng lắm vậy, anh không xứng.”
“Tôi không xứng, lẽ nào anh xứng ư?”
“Tổng giám đốc Trì, còn ba ngày nữa là đến đám cưới của anh rồi, lẽ nào anh muốn ngoại tình trước ngày cưới à? Danh tiếng của anh bị hủy hoại thì không sao, nhưng Hứa Như là vợ của tôi, tôi sẽ bảo vệ cô ấy.”
Trần Minh Thành ngập ngừng, phải đấy, còn ba ngày nữa là anh phải cưới Tần Nhi rồi.
Nhưng mà dường như anh vẫn còn rất lưu luyến Hứa Như.
Ba năm sống ở nước B anh ta đã muốn sớm ngày trở về, nhưng lại sợ bản thân không nhịn nổi mà đi tìm Hứa Như, bởi thế nên phải kềm chế chính mình.
Nhưng bây giờ, tất cả đã không còn kềm chế nổi nữa.
“Cô ấy vẫn luôn rất yêu tôi, chúng tôi ở bên nhau ba năm, cô ấy nói, không có tôi thì cô ấy không sống nỏi nữa.” Trần Minh Thành lẩm bẩm.
“Cô ấy sống rất tốt, chứng tỏ trong lòng cô ấy đã quên đi rồi.” Lý Thế Nhiên nói trúng tim đen anh ta.
Lúc này, đèn trong phòng cấp cứu tắt ngúm, Hứa Như được đẩy ra ngoài.
“Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm về tính mạng nữa, có điều cô ấy hít phải quá nhiều chất hóa học, sợ là sẽ tỉnh lại trễ một chút.”
Lý Thế Nhiên đi vào phòng bệnh, anh nhìn gương mặt trắng bệch của cô, cơ thể lại khẽ run rẩy.
Trước giờ anh luôn là người lạnh lùng, tự tin, thế này hiện giờ lại thấy hoảng loạn.
Không ai biết rằng lúc anh ôm cơ thể lạnh ngắt của cô ấy hồi một tiếng trước, trong lòng anh sợ hãi đến nhường nào.
“Như.” Anh gọi cô.
Nhưng Hứa Như không trả lời, gương mặt thanh tú của cô vẫn quyến rũ như vậy, nhưng không hề vương chút sức sống nào.
Trần Minh Thành đứng bên ngoài cửa, anh ta siết tay thành nắm đấm, tình cảm bộc lộ rõ ràng qua ánh mắt anh ta.
Lúc này, cửa thang máy từ đằng xa mở ra, Tần Nhi vội vã chạy đến.
Cô ta tính toán tạo niềm vui bất ngờ cho Trần Minh Thành, nhưng nào ngờ lại không gọi được cho anh ta, lúc đến đây mới biết Hứa Như nhập viện, mà Trần Minh Thành lại kề cận bên cô ta.
“Thành.” Cô ta lại gần, nắm chặt tay Trần Minh Thành.
Tay của anh ta rất lạnh, còn hơi run rẩy.
Cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng rằng anh đang lo lắng.
“Chúng ta về đi, cô ấy không sao hết.” Tần Nhi muốn kéo anh ta đi.
Trần Minh Thành nhìn Hứa Như từ đằng xa xa, cuối cùng đành chầm chậm quay người bỏ đi.
Lúc ra khỏi bệnh viện, Tần Nhi hất tay anh ta ra.
“Trần Minh Thành, anh có ý gì đây?” Tần Nhi hỏi.
“Sao thế?” Giọng nói của anh ta lạnh băng.
Hứa Như vẫn còn chưa tỉnh lại, anh ta không sao yên tâm cho được.
“Người cứu cô ta là anh phải không? Trần Minh Thành, anh và cô ta đã chia tay rồi, mấy năm nay người kề cận bên anh là em đây này, anh có thể quan tâm đến em không hả?”
“Mạng người quan trọng, Nhi, anh không thể chỉ lạnh lùng đứng một bên nhìn được.”
“Vậy bây giờ cô ta không sao rồi, anh lo lắng gì nữa?”
“Bọn anh không có chuyện gì đâu, anh và cô ấy đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi, Nhi, mình về đi thôi, em đừng gây chuyện nữa.” Trần Minh Thành nắm tay cô đi lên xe.
Tần Nhi lại hất tay anh ta ra: “Em không có gây chuyện, Trần Minh Thành, em không phải công cụ thăng quan tiến chức của anh đâu, mấy năm nay rốt cuộc anh có yêu em không?”
Cô nhìn vào mắt anh ta, nhưng mà lại không hiểu được cảm xúc chứa đựng trong đấy.
Mấy năm nay, tính cách Trần Minh Thành càng lúc càng thâm trầm khó hiểu hơn.
“Nhi, anh yêu em, tình yêu anh dành cho em là chuyện không thể nghi ngờ được.” Trần Minh Thành nói, anh giữ lấy gáy Tần Nhi rồi nhẹ nhàng hôn cô ta.
Chỉ có điều, anh ta vẫn luôn tránh né ánh mắt của Tần Nhi.