Mục lục
Thần Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hư không trống trải, Ngao Khôn đạp không mà đứng. Phía trước là Hoa Vân, phía sau lại là Long huyền.

Linh thức có thể xa xa cảm ứng được ý niệm của Thanh Huyền đang càn quét qua lại trên trên người hắn, muốn biết xem thể nội hắn có huyền cơ gì.

Ngao Khôn chẳng muốn đi tìm hiểu, nhãn tuyến âm lãnh, chăm chú nhìn Hoa Vân, cùng với thanh kiếm trong tay người này.

Đạm kim sắc thân kiếm, phía cuối chuôi kiếm, lại được khảm một quả đan hoàn màu đỏ.

Hoa Vân cũng không che dấu.chút nào, tùy ý hắn xem, trong miệng thản nhiên nói:

- Cái Long đan này, Ngao huynh chắc phải cảm thấy rất quen thuộc, chính là mai nhân quả Long đan của ngươi lúc trước bị phong ấn. Vốn Hoa Vân chính là mượn tạm, đợi ngươi sau khi quy y theo sư tôn tọa hạ, tức thì vật quy nguyên chủ. Nhưng xem ra hôm nay có lẽ cũng không cần phải trả lại nữa rồi .

Hoa Vân bên kia, vẫn như cũ ngụ ý châm chọc nói:

- Ngao huynh có thể tưởng tượng đượ vì sao lúc trước Bích Nhi nàng phải bỏ ngươi mà đi, lựa chọn Hoa Vân ta? Chỉ vì nàng đi theo bên cạnh Ngao Khôn ngươi, mỗi ngày bỏ chạy bôn ba, thực chưa từng có một ngày an nhàn. Ngươi tự hỏi lòng minh xem những năm kia ngươi đã cho nàng cái gì -- .

Đang còn nói dở, Ngao Khôn chính là nhíu mày lại, lạnh lùng cùng Hoa Vân đối mặt:

- Những lời vô nghĩa này đã nói xong chưa?

Hoa Vân tức thì ngẩn người, lúc này mới giật mình. Ngao Khôn đối với việc năm đó tựa hồ đã không thèm để ý. Nửa điểm phản ứng cũng không có, khí cơ càng không có chút nào phập phồng dao động.

Ba người hồn lực quấn lấy, hơi thở va chạm trùng kích. Cơ hồ tận dụng triệt để Tận dụng mọi thứ chò dù một tia sở hở cũng không để lộ. Khiến nửa phiến không gian nơi này đều đã tràn ngập hắc sắc thời không kẽ nứt.

Long huyền cũng đồng dạng kinh ngạc, đứng ở phía sau Ngao Khôn hạnh nhãn trợn tròn, nhìn trước người nam nhân này bóng lưng.

Chỉ cảm thấy là không thể tưởng tượng nổi, năm đó Ngao Khôn đối với nàng chỉ có bốn chữ biểu đạt sâu đậm vô cùng.

Vốn tưởng rằng sai khi đối phương đi ra, cho dù oán hận nàng đến mức nào đi nữa cũng không thể liền nhẹ nhàng như vây mà quên đi.

Cũng không ngờ đối phương lãnh đạm đến thế.

Tám ngàn năm chuyện cũ kia, ký ức của Long Huyền nàng vẫn còn nhớ kĩ , khắc cốt minh tâm, không thể nào quên.

Vì sao Ngao Khôn có thể lưu loát chặt đứt hết thảy quá khứ đến vậy?

Thoáng suy ngẫm, Long Huyền liền lại cười:

- Ngao Khôn! ngươi có tưởng tượng được Nguyệt Nhi ở đâu không? Kỳ thật khi đó, tuy nàng bị tổn thương trầm trọng bỏ chạy thế nhưng nàng có bỏ mạng hay không, vẫn còn không biết. Long Huyền ta dùng ý niệm dò la đại khái biết được nơi nào -- .

Nguyệt Nhi? Ngao nguyệt?

Ngao Khôn đồng tử chợt co rụt, nhanh ngưng tụ thành một điểm. Một ít thân khí cơ cuối cùng cũng thoáng tản mát.

Đối với Long Huyền hắn có thể không thèm để ý, nhưng mà Ngao nguyệt -- nha đầu kia quả thật còn sống trên đời này sao?

Vì sao huyết mạch của mình hoàn toàn không có cảm ứng?

Đối diện Hoa Vân, mục quang chợt lóe, khóe miệng nhẹ vểnh:

- Ngao huynh, đang lúc đại chiến sao lại phân tâm như vậy có chút không ổn?"

Đang nói , Long Linh kiếm cũng đã như một đầu độc xà xuyên không đâm tới.

Cuối cùng nghịch chuyển nhân quả, có quả mới có nhân! Chỗ mũi kiếm còn có một đốm cực dương chi hỏa, Dù chỉ một đốm lửa lớn hơn phiến móng tay một chút nhưng lại khiến cho một nửa tiểu thế giới đều nóng cháy giống như biển lửa.

 


Mà đồng thời thân ảnh của Long Huyền bắt đầu di động, trong tay áo hai dải phiêu đái( lụa) vũ động bay ra.

Hàn lực kích phát, khiến nửa tiểu thiên thế giới còn lại như chìm vào hàn băng Địa Ngục.

Nơi đây không có nước, thế nhưng phạm vi băng lực kia có thể lan tràn tới, tất cả mọi thứ, toàn bộ linh năng nguyên linh, toàn bộ vi trần hạt tử, thậm chí bộ phận đại đạo pháp tắc lực, đều lặng yên đông kết!

Băng hỏa vốn bất dung , nhưng khi hai người này dung hợp càng thêm uy thế, hòa trộn lẫn nhau.

Lúc này Ngao Khôn mới tỉnh thần, gạt bỏ tạp niệm trong lòng. Nhìn tình hình trước mắt nhíu mày.

Bị đối phương chiếm cứ tiên cơ có chút phiền phức. Bất quá hôm nay kỳ thật cũng không sao, chính là thời điểm thương thế quá nặng, trả giá đại giới, càng nhiều mà thôi --

Lại âm thầm tự giễu, Hoa Vân này quả nhiên là người hiểu rõ mình nhất trên thế gian này. Thân muội muội của mình, có thể nào không thèm để ý?

Sau thân, bỗng nhiên lóa lên mấy cái Long Hồn.gầm rú, rít gào giận dữ, tràn đầy oán lệ chi ý.

Ngao Khôn tay phải cũng đồng thời khẽ vẩy, năm ngón tay giữa không trung linh hoạt phác thảo, chung quanh linh năng dẫn động nhộn nhạo.

Cũng như nhân tộc linh tu ấn quyết, đem nhân quả đảo ngược chi pháp kia một lần nữa bình phục như lúc ban đầu.

Rồi sau đó thân ảnh chợt lóe, liền mạnh mẽ xé mở không gian, tới phía sau Hoa Vân.

- Thuấn Không chi pháp, Thôn Long bí thuật! Ngươi nuốt Ngao đầy Long đan?
"Long Huyền sắc mặt khẽ biến, chằm chằm nhìn mấy Long Ảnh lơ lửng sau lưng Ngao Khôn.

Động tác lại không dừng nửa phần, băng hàn đại đạo, đem chung quanh thời không đông lại. Hai dải phiêu đái vẫn là hướng về Ngao Khôn cuốn động mà đi.

Mà Hoa Vân tức thì cười lạnh một tiếng:

- Quả nhiên! Chó nhà có tang, không từ thủ đoạn, sớm đã đợi chiêu thức ấy của ngươi!

Long Linh kiếm ảnh, cũng tùy theo đảo quyển. Từ góc độ không thể ngờ được đột ngột quay ngược trở lại, phảng phất như chực sẵn nơi này, chờ đợi Ngao Khôn tiến đến.

Mà lúc này Ngao Khôn, cũng không tránh không né, một quyền mạnh mẽ lao ra.

Sau đó phía trước toàn bộ thế giới bắt đầu nổ tung. Hủy Diệt đại đạo, có thể nghiền nát hết thảy!

Quyền kiếm giao kích, cả tiểu thiên thế giới chính là bị vỡ nát hơn phân nửa.

Bất quá có chí cảnh tu giả duy trì, nháy mắt đã khôi phục như lúc ban đầu.

Hoa Vân đứng yên bất động, tựa hồ lông tóc tổn hao gì. Ngao Khôn thì lại rời đi chỗ cũ. Thân ảnh liên tiếp lóe lên, tránh né hai dải phiêu đái kia của Long Huyền.

Miệng mũi tràn máu, hình tượng thê thảm vô cùng.

Đây cũng là Tiểu Thiên Thế Giới, nhưng lại cách Vân Giới không biết bao nhiêu tầng thời không bích chướng.

Vẫn là bên cạnh hồ nước nho nhỏ kia, một rồng một người đang đánh cờ.

Trong hồ là một đầu Cự Long toàn thân tuyết trắng, long thân tiềm ẩn dưới nước nhìn không thấy, chỉ có đầu rồng là vươn ra bên ngoài, đang dùng ánh mắt xem thường nhìn đối diện.

Ở một bên khác của bàn cờ đúng là Ngụy Húc, vẫn là một thân nho phục, đầu đội cao quan.

Bất quá lúc này vạt áo lại bị giật ra, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào bàn cờ, không hề có nửa phần khí tức nho nhã nào cả.

- Ta thấy ngươi vẫn nên nhận thua sớm một chút thì tốt hơn!

Long ảnh ngân bạch kia tựa hồ đợi không kiên nhẫn, nhẹ lắc đầu:

- Rõ ràng đã đến tuyệt cảnh! Chỉ cần bảy nước, ván cờ này liền sẽ kết thúc! Cần gì phải tiếp tục lãng phí thời gian chứ?

Ngụy Húc lại vẫn không hề để ý tới, tiếp tục thần sắc chuyên chú, cúi đầu nhìn kỹ, tìm kiếm lấy một đường sinh cơ không hề tồn tại kia..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK