Mục lục
Thần Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tông Thủ lắc đầu, buộc mình không nghĩ thêm nữa. Vô luận như thế nào, Lâm Huyền Sương mỗi ngày giảng đạo, trình bày chi pháp, đều là hàng thật giá thật.

Long Ảnh sư tôn, đối với hắn tuy yêu thích. Nhưng trước đây ít năm, là vi trước khi thọ nguyên hao hết trăm phương ngàn kế đột phá. Mà sau khi đột phá Chí cảnh lại bế quan củng cố, cũng không có bao nhiêu thời gian đến dạy hắn.

Trước Tiên cảnh còn may, dù sao có kinh nghiệm kiếp trước, có rất nhiều kinh điển trong Thương Sinh Đạo để tham khảo.

Nhưng sau khi tiến vào Tiên cảnh, đó là cảnh giới mà khi hắn còn là ‘ Đàm Thu ’trong thế giới giả tưởng kia cũng chưa từng đạt đến

Mà lúc này mặc dù kinh điển của Thương Sinh Đạo có nhiều hơn nữa cũng cần thời gian đi lý giải, đi phân tích, đi tìm hiểu.

Có thể được Lâm Huyền Sương dạy bảo, thật sự bớt đi rất nhiều chuyện.

Giờ phút này cũng không chỉ mình hắn được lợi, mấy linh sủng, Vô Bệnh, liên tục vài ngày qua đi, khí mạch hồn thức, càng lộ ra trầm cố.

Tịnh Âm tu vị thấp, một mực nhắm mắt khoanh chân mà ngồi, cũng không biết nghe có hiểu không.

Lục Vô Bệnh thì thần sắc chuyên chú, ánh mắt ngưng trọng, không dám bỏ sót một câu một chữ nào cả.

Cũng ngay vào ngày thứ mười lăm, Lâm Huyền Sương đem đuổi những người kia đi, chỉ lưu mình Tông Thủ lại,

- Ai gia mặc dù cùng ngươi có danh thầy trò, lại không phải thầy trò thực. Nói ra thật xấu hổ, liên tục hơn mười ngày này, lại nhìn không ra đạo cơ của ngươi. Chỉ cảm thấy biến ảo bất định, khó có thể hướng dẫn. Tựa hồ là bao hàm mọi sự vạn vật, lại chỉ có ở bề ngoài. Không biết Tông Thủ ngươi nguyện cho sư tôn ta nhìn xem, đạo cơ của ngươi sau khi đến Tiên giai đến cùng là gì không?

Tông Thủ cười cười, ở trước mặt Lâm Huyền Sương cũng không có ý giấu diếm. Thần niệm khẽ động, một cái hắc động và một quang đoàn màu trắng, lập tức hiện ra sau đầu hắn.

Cũng như vòng xoáy vậy, từ từ chuyển động. Khiến cho cho không gian trong phòng lập tức sáng tối biến đổi, cũng phân tách ra Hắc Bạch nhị sắc.

Lâm Huyền Sương cẩn thận nhìn, sắc mặt vào thời khắc này lập tức biến đổi, ngược lại hít một hơi khí lạnh.

- Đây là pháp tướng của Tông Thủ ngươi sao?

Tông Thủ nhẹ gật đầu, tiếp theo lại hiện ra nguyên thần chân hình của hắn.

Cũng lập ở phía sau, lớn chừng chân nhân, hai cánh tay nâng Hắc Bạch nhị động.

Dưới thân là Cửu Điệp Thất Thải Liên Đài, giữa mi tâm lại là một ký tự chữ ‘ đạo ’ không được trọn vẹn.

- Đạo? Đây là căn cơ của ngươi, trách không được --

Lâm Huyền Sương lại nhướng mày, sau đó như có điều suy nghĩ nói:

- Tam Thiên Đại Đạo chi đạo, đạo lý chi đạo. Trách không được căn cơ của người lại dày như thế, khó dò như thế. Trực chỉ Thiên Địa căn nguyên, nếu có một ngày thân trèo lên chí cảnh, hợp chân chi lộ, nhất định dễ dàng hơn Hi Tử nhiều. Sư tôn ta trước khi độ kiếp cũng đã gặp vô số anh kiệt, có thể sánh với ngươi cũng chỉ có ba năm người thôi. Chỉ là dưới chân hình của ngươi, cái đài sen kia đến cùng là sao?

- Ước chừng mấy năm trước kia, Phật môn từng có Chư Phật hiệu chỉ, tuyên cáo chư giới, nói là muốn lập đệ tử làm Vô Lượng Chung Thủy Phật --

Tông Thủ hời hợt giải thích nói:

- Đệ tử vài ngày trước lúc độ tiên cảnh chi kiếp gặp nạn, không thể không vận dụng Phật môn nguyện lực. Tự nhiên kết ra một đài sen như vậy, cũng không biết là phúc hay họa nữa.

Chi tiết trong đó không cần nhiều lời, Lâm Huyền Sương cũng sẽ không để ý những cái đó.

- Vô Lượng Chung Thủy? Vô tận chi quang, vô lượng chi ám, thủy nguyên và chung kết. Thì ra là thế! Pháp tướng này của ngươi quả thực rất cao minh, thật đúng là kỳ diệu, cũng không biết ngươi làm sao nghĩ ra được. Đương kim trên đời hẳn chỉ có mình ngươi. Khó trách Phật môn lại như thế. Bọn hắn muốn sáng tạo thế giới cực lạc thì nhất định không thiếu ngươi được! Vị Lai Phật, thủ bút thật lớn! Cũng trách không được, nữ nhân kia chọn đến bên cạnh ngươi. Đạo của nàng tuy cường hoành khó lường, ngay cả chí cảnh cũng kiêng kị, nhưng muốn vượt qua bước cuối cùng kia lại khó hơn ai da gấp trăm nghìn lần.

Vài câu sau, cũng không biết có phải là chỉ Tịnh Âm không. Lâm Huyền Sương vừa cười:

- Đài sen kia ngược lại là không sao, ngươi chỉ để ý đến ngày sau lúc vận dụng Phật lực phải cẩn thận là được. Ngược lại đạo cơ của ngươi, ta thấy ngươi đi là từ phồn nhập giản. Giống như là có quan hệ đến tinh thần chi ảnh mà ngày đó ngươi thi triển, cũng cho ta xem xem --

Tông Thủ như có điều suy nghĩ có chút gật đầu, Lâm Huyền Sương đã nói như vậy, mình ngược lại cũng không cần quan tâm quá nhiều.

Từ trong hư không hồn hải bay ra bảy mươi chín tinh thần, toàn bộ đều lộ hóa ra ngoài.

Những ngày số lượng tinh thần không tăng nhiều, nhưng những tinh điểm lại rõ ràng càng sáng ngời thêm vài phần,

- Dùng Thuấn Không Long Đan, luyện chế tinh thần đạo chủng? Đây là lấy Chu Thiên Bí Thần Tinh Lạc quyết trong Đạo Môn làm căn cơ sáng chế, suốt bảy mươi chín loại đại đạo. Phương pháp này cũng cực kỳ cao minh, đủ xếp vào thần thông bí truyền thập nhị đẳng diệt thế cấp. Cũng không biết ngươi từ chỗ nào tìm đến nhiều Thuấn Không Long Đan như vậy nữa --

Lâm Huyền Sương ánh mắt chớp lên, ngay sau đó liền lại lắc đầu:

Giờ sư phụ ta quả thật không biết, nên dạy ngươi thế nào mới tốt, cũng không biết nên dạy từ đâu. Nói ra nhiều, chỉ sợ ngược lại sẽ hư mất việc tu hành của ngươi ngày sau --

Đang lúc Tông Thủ hơi cảm thấy thất vọng thì Lâm Huyền Sương lại tiện tay phất một cái, đánh một viên đan dược tới.

- Nuốt cái này vào!

Viên đan dược phấn hồng, lộ ra một tia mùi tanh, linh quang tối tăm.

Tông Thủ lại hồ nghi nhìn xem, viên đan dược này thoạt nhìn ngược lại rất bất phàm. Nhưng từ đâu ra? Lâm Huyền Sương sau khi phục sinh rõ ràng là thân không một vật,

Đan dược này hắn thấy thế nào cũng rất khả nghi.

Bên kia Lâm Huyền Sương tựa hồ nhìn thấu tâm tư hắn, hừ lạnh nói:

- Thần thông Chí Cảnh sao ngươi có thể biết? Thực cho rằng vật tùy thân của sư tôn ngươi tất cả đều tổn hại rồi sao? Chỉ là ẩn núp đi thôi. Đây là đồ sư tôn ta nhiều năm cất dấu, Hi Tử tự tay luyện chế, m giá trị không hề thua Thiên Nguyên Tạo Sinh Đan. Do thấy đồ nhi ngươi nhu thuận, đối với ai gia càng có ân cứu mạng, không đành lòng thấy ngươi chịu chết, mới lấy ra viên thuốc này, chẳng những có thể tăng tu vị của ngươi trên diện rộng mà đối với ngươi nhập Cửu Tuyệt Tử Ngục, cũng vô cùng hữu ích.

Tông Thủ vốn định nói, nếu đồ của ngươi đã còn vì sao lúc trước không đền bù cho ta.

Nghe đến vài câu sau, Hi Tử luyện chết, có thể tăng mạnh tu vị, hữu ích khi vào Cửu Tuyệt Tử Ngục thì hắn đã động tâm.

Trong chư giới, một vị duy nhất nửa bước hợp chân, đan dược do nhân vật bực này luyện chế, há sẽ tầm thường?

Xem thần sắc Lâm Huyền Sương, tuyệt không phải ăn nói lung tung, nói đều lừa mình có chỗ tốt gì với nàng đâu chứ?

Chỉ là ngay sau đó, đã lại nghe Lâm Huyền Sương quỷ dị nói:

- Chỉ là vật ấy, cũng sẽ kích phát huyết mạch và bản tính Thiên Hồ của ngươi, có thể gây ra hậu quả bất trắc, trước khi phục dụng phải cần nghĩ kỹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK