Mục lục
Thần Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này không chỉ là Trương Hinh chán nản, mà khuôn mặt của Hiên Vận Lan cũng run rẩy, như vậy từ nãy tới giờ chịu nhục lại không chiếm dược nửa câu hứa hẹn của đối phương.

Tông Thủ trực tiếp phất tay áo nghênh ngang rời đi, sự tình Thập Lý Linh Hương Đinh hắn vốn là có bố trí, tự nhiên có thể cho những nữ tử thanh lâu một con đường sống, cũng thực không cần đối phương đến xen vào cái gì.

Nhưng ngay khi Tông Thủ đứng dậy lại chợt khẽ động trong lòng.

Nhớ tới buổi tối ngày trước, nghe được tiếng đàn đó, hắn ngừng chân giống như cười mà không phải cười nhìn Hiên Vận Lan:

- Tài đánh đàn của ngươi không tệ, như vậy Khinh Âm Môn các ngươi có biết linh khúc Tĩnh Thần An không?

Thần sắc Hiên Vận Lan khẽ giật mình rồi gật nhẹ đầu, cũng không biết Tông Thủ vì sao nhắc tới việc này.

Tiếp theo trong nháy mắt, nàng chợt nghe Tông Thủ cười khẽ một tiếng:

- Nguyên lai đúng là đệ tử đích truyền của Khinh Âm Môn, thật đúng thất kính. Như vậy đi, nếu ngươi muốn cứu những nữ tử của Thập Lý Linh Hương Đinh thì mỗi ngày gảy khúc đó một canh giờ cho ta, thời gian là ba tháng. Không biết ý của Vận Lan tiểu thư như nào?

Thần sắc Hiên Vận Lan mờ mịt ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, linh khúc Tĩnh Thần An chính là bí thuật Khinh Âm Môn, mỗi khi đàn một khúc sẽ tiêu hao bộ phận hồn lực.

Nhưng nếu là có thể giải quyết hoàn mỹ việc này thì nàng cũng sẽ không để ý.

Đệ tử Thương Sinh Đạo phần lớn đều là sinh ra trong đau thương nên phong cách hành sự, cũng hơi có chút quái đản cố chấp.

Duy chỉ có Khinh Âm Môn bất đồng, bởi vì công pháp nên làm việc bình thản. Hiên Vận Lan bởi vì thân thế của chính mình thật sự thương nữ tử Thập Lý Linh Hương Đinh. Nếu là có thể khiến người này có việc làm trở lại, nàng nguyện giao ra một cái giá lớn, làm bất cứ chuyện gì.

Tông Thủ lại âm thầm lắc đầu, thấy thần sắc của cô bé này thì đột nhiên có chút xấu hổ.

Nàng chẳng lẽ thực cho là mình là thánh mẫu tái thế? Rõ ràng cũng không trả giá đã đáp ứng xuống, hơn nữa Tông Thủ có thể nhìn ra, Hiên Vận Lan là chân tâm thật ý.

Khách quan không sai mà xét thì mình quả thực chính là cặn bã, thật sự là tự ti mặc cảm đối với tâm tính tinh khiết thánh thiện của nàng. Người trách trời thương dân ở tiền thế hắn ghét nhất nhưng không phản cảm mà chỉ thấy không vừa mắt, giống như sinh vật hắc ám sợ hãi ánh mặt trời theo bản năng.

Tông Thủ cười cười ha ha không cần phải nhiều lời nữa, dùng ngón tay ngoắc Hiên Vận Lan một cái rồi đi về chỗ thiên điện ngồi.

Trở lại phòng luyện võ, bất quá sau khi Tông Thủ tiến vào thì đóng đai môn để Hiên Vận Lan ở ngoài cửa, ý tứ là muốn nàng ở ngoài cửa đánh đàn.

Trong nội cung Hàm Yên nhạc khí không ít. Sơ Tuyết chỉ một lúc sau đã tìm được một đàn ngọc phẩm chất không tệ đặt trước mặt Hiên Vận Lan sau đó thì cười hì hì ngồi ở một bên quan sát.

Hiên Vận Lan là vừa tức vừa giận, trong lòng đau khổ vô cùng, mình tại sao thì trêu chọc tiểu ma đầu này.

Liên tục hít sâu hơn mười cái mới đè xuống tâm tình, hai tay nàng sờ lên cầm, tiếng đàn thứ nhất vang lên, không thanh thúy nhưng rung động lòng người.

Sau đó liên tiếp âm phù dường như là suối tuyền chảy xuôi, tự nhiên mà chảy vào đáy lòng mọi người chung quanh.

Tố Sơ Tuyết vốn đang có tâm tư giám thị nhưng giờ phút này theo tiếng đàn này, hai mắt theo thời gian dần trôi qua mê huyễn hoảng hốt. Nàng cảm thấy thế gian này không còn thanh âm nào mỹ diệu hơn nữa.

Thậm chí hồn lực từ lâu không thấy động tĩnh theo thời gian dần trôi qua mở rộng.

Linh khúc Tĩnh Thần An lại có hiệu quả trợ giúp người tu hành hồn lực.

Bất quá vậy tiếng đàn mới tiếp tục chỉ một lát. Trong phòng tập võ truyền ra một tiếng mỉm cười lạnh lùng:

- Khó nghe quá! Đây chính là bí truyền thuật của các ngươi? Nếu chỉ bằng bổn sự mê tâm thần người thì quá thất vọng.

Hiên Vận Lan nao nao, tay khiển đàn vừa loạn, đầu ngón tay bị cắt một đường tơ máu, sau đó nàng vừa sợ vừa giận nhìn về phía đại môn.

Nàng có thể chịu khi Tông Thủ nhục nhã chính mình, dùng tính mạng gần vạn nữ tử Thập Lý Linh Hương Đinh áp chế cũng không để đối phương làm nhục tông môn của mình!

Đang muốn phản bác, cũng chỉ nghe Tông Thủ lại mở miệng nói:

- Ta nghe nói linh khúc Tĩnh Thần An của các ngươi khẩn yếu nhất chính là một chữ tĩnh. Tâm ngươi không tĩnh thì như thế nào có thể đàn hay được? Ngươi nương thân ở Tĩnh Vân Nhã lâu, vốn là vì kinh nghiệm tình đời, tắm rửa hồng trần thế tục. Nho gia có câu nói rất hay, cố thiên tương hàng đại nhâm vu thị nhân dã (*). Nhất định trước khổ kỳ tâm chí, phiền tới gân cốt hắn, làm hắn đói chỉ còn da, khốn thân hắn, động tâm nhẫn tính. Ngày hôm nay những gì ngươi trải qua làm sao biết không phải trời xanh khảo nghiệm ngươi? Chút việc ấy nhẫn nhịn không được, ngươi còn luyện võ gì, tu đạo gì?

(*) DG: Đại khái ý là con người thường xuyên phạm sai lầm, sau đó mới có thể sửa lại; nội tâm khốn khổ, suy nghĩ không thông, sau đó mới có thể có hành động.

Hiên Vận Lan lúc đầu âm thầm cười lạnh, chính mình chỉ đáp ứng đàn một canh giờ linh khúc Tĩnh Thần An. Tiếng đàn của chính mình hiệu quả đến cùng như thế nào không có cam đoan, làm gì có nghĩa vụ phải làm lòng người yên tĩnh.

Nhưng vài câu đằng sau của Tông Thủ như chuông lớn tuyên truyền giác ngộ chấn thần hồn của nàng sóng to gió lớn, tâm tình thật lâu đều không thể bình phục. Trong lòng lại đột nhiên có loại tỉnh ngộ minh triệt.

Đúng rồi chính mình là thân phận nhạc công, đến Tĩnh Vân Nhã lâu vốn là kinh nghiệm thế gian, xem biến ảo hồng trần, thế thái nhân tâm.

Kinh nghiệm ngày hôm nay cảm giác không phải là đối với chính mình khảo nghiệm tâm tình, một loại lịch lãm rèn luyện sao? Cẩn thận suy nghĩ, vị thiếu niên quân vương này kỳ thật cũng không có gì bất đồng với khách nhân lui tới Tĩnh Vân Nhã các.

Mỗi ngày có người bất mãn với mình, có ý đồ làm khó dễ, thậm chí có người tâm mang ý bất chính...nhưng chính mình làm sao phải để ý những thứ đó?

Suy nghĩ một lúc, trong lòng Hiên Vận Lan lập tức bình phục như lúc ban đầu. Trong chớp mắt giống như là ngộ đến rất nhiều, nàng không giận mà khóe môi ngược lại lộ ra vài phần vui vẻ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Hai tay mười ngón đặt trên dây đàn, giai điệu vang lên quả nhiên hoàn toàn bất đồng cùng lúc trước.

Vốn nên hao tổn hồn lực nhưng chẳng những chưa từng tiêu hao, trái lại hơi có tăng trưởng. Ý niệm của nàng phảng phất có rất nhiều bụi bặm bị quét sạch đi ra ngoài, càng óng ánh thấu triệt.

Giờ phút này Tông Thủ bên trong cửa lớn miệng há hốc không cách nào khép lại.

Chính mình nói bậy một phen bổn ý chỉ là vì lừa gạt đối phương, cam tâm tình nguyện đàn linh khúc Tĩnh Thần An cho mình nghe thôi.

Nữ nhân ngốc này rõ ràng tin là thật, hơn nữa chẳng những là tin tưởng, đường đường chính chính gảy cầm. Tâm linh cảnh giới tựa hồ cũng bởi vì lời hắn nói đã tiến bộ không nhỏ.

Tông Thủ nhất thời cũng không biết chính mình nên hối hận hay là nên may mắn. Tóm lại Hiên Vận Lan đúng là thiên tài hiếm thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK