Mục lục
Thần Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Tuân Đan đang nói thì Ách Đan lại như có điều suy nghĩ, nhìn xuống phía dưới, chỗ trung ương đám mây đen kia.

- Ở chỗ kia, bằng vào linh pháp của ta, cư nhiên lại nhìn không thấu.

- Chính là Minh Đô, Liệt Hà!

Tuân Đan hồi tưởng một lát, rồi sau đó khẽ nhíu mày:

- Trong trí nhớ, Tuân Đan từng cùng Minh Đô đấu qua, lại thiếu chút nữa bỏ mình. Hai người đều là dư nghiệt Phù Linh Tông, trăm năm trước chính là Phù đạo tông sư, trận chiến hai mươi năm trước kia, đều có thể lấy một địch bốn, sau đó càng có thể bình yên bỏ chạy. Tuân Đan, Ách Đan cũng bởi vì người này mà bị thương. Nếu không phải như thế, ta và ngươi tuyệt không có cơ hội. Hai mươi năm không gặp, cảnh giới của hai người này rõ ràng không hạ xuống, mà Linh pháp lại càng có tiến bộ.

Mặc dù nói là lấy kinh lịch trước kia, nhưng hắn lại một mực dùng tên ‘Tuân Đan’ để xưng. Liền phảng phất như không phải nói mình.

Mà Ách Đan bên cạnh cũng là lơ đễnh:

- Vị yêu vương kia, chỉ sợ thủ đoạn không chỉ có như thế, có thể cất giấu mấy thứ gì đó.

- Cố lộng huyền hư mà thôi!

Tuân Đan xem thường cười cười:

- Chẳng lẽ sư huynh cho rằng, một trận chiến hôm nay, Tông Thủ có thể thắng?

- Cũng không thể!

Ách Đan nhẹ gật đầu, tương tự cũng không biết là Tông Thủ có thể có biện pháp nào phá vỡ cái sát cục này, sau đó liền nhìn về đỉnh núi Thượng Tiêu Sơn.

- Bên kia đoán chừng cũng muốn bắt đầu , ta và ngươi cũng xem như là nhà ngoại của Y Nhân, cần đến trước một chút. Hàn Nghịch Thủy đại hôn, Vân Giới chư tông nhất định sẽ phái người đến xem lễ, vừa vặn xem được hư thực của Vân Giới.

Vừa nói, Ách Đan một bên hướng về phía Đông Bắc bước đi. Bước chân không nhanh không chậm, lại vừa vặn đuổi tới mảnh mây đến trước đó.

- Đã tới, khoảng cách ba trăm dặm! Chỉ cần hai canh giờ, liền có thể đến Càn Thiên Sơn!

Bên trong Thượng Tiêu linh phủ, trong một chỗ thiên điện. Hàn Nghịch Thủy đúng là ánh mắt nheo lại, nhìn xem mảnh Vân Quang huyễn kính đang ở trước người.

Trên Thượng Tiêu Tông, sắp xếp đại trận, nhìn kỹ thì là bao quanh ba trăm dặm Thượng Tiêu Sơn.

Mà lúc này trước mắt Hàn Nghịch Thủy, ở bên ngoài mấy trăm dặm, kỵ quân đang mãnh liệt mà đến, gần như là rõ ràng rành mạch hiện lên trong mắt hắn.

Phần lớn ảo thuật đều bị đại trận nhìn rõ. Vì vậy bảy vạn thiết kỵ này, tất cả hư thật đều nguyên vẹn bày ra.

Chỉ có một bộ phận ở trung ương kia, vẫn là mây đen bao phủ, không thấy rõ lắm.

Tự nhiên cũng không tìm được Tông Thủ ở chỗ này.

Bất quá Hàn Nghịch Thủy lại có thể cảm giác, người kia, nhất định ở trong kỵ quân này.

Chỉ cần tưởng tượng đến không lâu sau đó, có thể cùng gặp mặt với đại thù sinh tử của mình, Hàn Nghịch Thủy liền cảm giác được máu trong cơ thể của mình không ngừng thiêu đốt, ở trong lồng ngực, cơ hồ muốn sôi trào.

Chỉ tiếc, lúc này đây hắn không có cách nào đem đầu lâu của Tông Thủ tự mình chém xuống. Bất quá có thể tận mắt thấy người này bại vong, cũng là có thể giải được mối hận trong lòng!

Còn có Hiên Viên Y Nhân, hai năm trước vứt bỏ mặt mũi của mình, chính mình cũng muốn từng điểm từng điểm tìm về. Muốn đem người nọ, đánh vào vực sâu địa ngục, vĩnh viễn cũng không thoát thân được.

Mà nhớ đến đây, hhắnnr không khỏi nhìn sang bên cạnh người. Chỉ thấy Hiên Viên Y Nhân đang ngồi ở chiếc ghế một bên, mí mắt hơi nhắm lại, thậm chí cũng không hướng sang bên này nhìn một cái. Trên người cũng là trang phục bình thường, không giống như hắn mặc một thân lễ bào đỏ thẫm.

Bộ dáng của nàng y nguyên như ba ngày trước lúc bị bắt đến đây.

Mặc dù là Thượng Tiêu Tông, cũng không thể làm gì được. Trong môn phái ra tám vị cửu giai tu sĩ liên thủ, cũng vô pháp phá vỡ mặt ngũ giai pháp thuẫn tùy thân của nàng.

Linh phủ không giống thánh địa, càng kém xa khung cảnh. Trong môn phái tuy đã có vạn năm trường tồn, mặc dù có không ít Tiên cảnh Thần cảnh tu sĩ, lại đều không thể tiến vào giới này được.

Lăng Vân Tông thánh địa, ngược lại là có hai vị Tiên cảnh tọa trấn, lại ngại vì bị mấy vị tôn giả hộ giới cảnh cáo, không thể rời đi.

Cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Hiên Viên Y Nhân ở bên trong pháp thuẫn tiêu diêu tự tại mà không làm gì được. Nếu không có mấy vị cửu giai tu sĩ một mực ước thúc, nàng thậm chí có thể trực tiếp rời đi.

Hiên Viên bá phụ cũng ở trong đó. Còn có hai vạn tinh kỵ của Huyền Sơn thành! Y Nhân ngươi còn không cải biến tâm ý sao, vẫn một lòng như thế?

Hơi vung tay lên, tán đi cấm pháp, khiến cho cái huyễn kính kia biến mất. Hàn Nghịch Thủy nắm chặt quyền, xoay người qua:

- Thật chẳng lẽ muốn mắt thấy tinh nhuệ của Huyền Sơn thành các ngươi đều diệt vong ở đây, mới bằng lòng bỏ qua?

Hiên Viên Y Nhân rốt cục mở mắt, vô luận là thần tình ngôn ngữ, cũng như là không dính khói bụi trần gian, bình thản nói:

- Hai năm trước, ta từng vì Tông Thủ luyện chế một loại Linh Nguyên Huyết Tinh đan, không biết Thượng Tiêu Tông các ngươi có biết được không?

- Linh Nguyên Huyết Tinh đan? Đây là vật gì?

Hàn Nghịch Thủy khẽ giật mình, Linh Nguyên tì hắn biết rõ, là một loại thần thú ở thời kỳ thượng cổ.

Mà Linh Nguyên Huyết Tinh đan, lại là đồ vật như thế nào?

- Không biết? Như vậy các ngươi nhưng có thể biết, vẫn là hai năm trước, Tông Thủ cùng Khí Tông có một vụ giao dịch chứ?

Hiên Viên Y Nhân cười cười, ánh mắt sáng lạn như sao:

- Cho nên Y Nhân một mực cảm thấy, Thượng Tiêu Tông các ngươi, thật sự là không biết chữ ‘Chết’, rốt cuộc là viết như thế nào đấy.

Hàn Nghịch Thủy không khỏi nhíu nhíu mày, nếu không phải là xác nhận lúc này Hiên Viên Y Nhân đúng là thần trí thanh tỉnh. Hắn cơ hồ muốn cho rằng, nữ nhân này ước chừng là điên rồi.

Chợt liền lắc đầu, bước nhanh ra bên ngoài. Mà Hiên Viên Y Nhân rốt cuộc có ý tưởng gì, hắn là không thèm để ý chút nào.

Chỉ cần Tông Thủ vẫn chết, bắt được Hiên Viên Thông, sẽ không cần phải sợ nàng này không đi vào khuôn phép.

Lúc này ở trong linh phủ chưởng giáo chính điện, tương tự có mấy người, đang xem tình hình mấy trăm dặm bên ngoài.

Nguyên Không đạo nhân, tự nhiên là ngồi ở chủ vị. Mà Linh Vi Tử chính là ngồi ở một bên, cơ hồ cùng Nguyên Không song song với nhau, cũng là tôn vị.

- Quả nhiên đều là tinh nhuệ! Tông Thủ này trải qua hai năm lại rõ ràng có thực lực như thế. Chỉ riêng Thượng Tiêu Tông chúng là chỉ sợ khó có thể ứng phó. Mặc dù là thắng, cũng phải tổn thất nặng nề.

- Cho nên kẻ này, mới càng không thể giữ lại được! Tiếp qua một hai năm nữa, thì càng thêm không thể chế trụ nổi hắn!

Linh Vi Tử cười cười, rồi sau đó chợt nhíu mày, nhìn về phía dưới:

- Long Nhược, trấn tĩnh một chút, chớ để mọi người chê cười.

Mọi người nghe vậy nhìn lại, liền nhìn ở chỗ dưới tay trái, Long Nhược đúng là hai mắt đỏ thẫm, thân hình hơi run rẩy, tay nắm lấy kiếm, nổi gân xanh. Từng sợi sát ý ngưng tụ không tan, tiết ra bên ngoài cơ thể, cả điện đều cảm nhận được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK