Nhất là cái Tru Tà Ly Đoạn câu kia, thời điểm chém vào thuẫn bài, thân âm liền vô cùng thanh thúy.
Mà sau một lát, những thanh âm này liền bỗng dưng ngừng lại.
- Bích Hỏa Huyền Quy, là Tiên giai thần thú, lại là Huyền Vũ Nguyên Cương Khí!
Cũng không biết người nào nói ra những lời này, khiến cho bốn phương tám hướng đều là một hồi tĩnh mịch.
Trên sắc mặt tuấn tú của Chu tà Hồng Cơ kia càng là không có chút huyết sắc nào.
Cái Tru Tà Đoạn Ly câu kia được xưng là có thể chém đoạn được hết thảy, lúc này lại chỉ có thể đem được tầng băng kia trảm phá.
Toàn lực ra tay, ở trên hai mặt thuẫn bài kia, thậm chí ngay cả một đạo dấu vết cũng đều không thể lưu lại.
Chiến đấu tiếp, nhưng cho dù là mọi người liên thủ, rõ ràng cũng là đánh không nổi.
Tông Thủ này lại có thể hàng phục được tiên thú bậc này? Còn có thuẫn bài kia, rốt cuộc là có lai lịch ra sao?
Huyền Quy thấy động tĩnh trước mắt đã không còn, mới đem cái đầu đưa ra ngoài.
Nhìn nhìn bốn phía, sau khi phát giác ra chính mình không bị tổn thương chút gì, lập tức đắc ý đem cái cự thuẫn kia múa qua múa lại.
Tự nhiên cũng liền khiến cho ba người ở trên lưng nó một lần nữa bạo lộ. Quả nhiên cũng là không hề có chút tổn hại, thân hình cũng không hề di chuyển chút nào.
- Đã, đã xong?
Trong tay áo Tông Thủ, Tiểu Kim cùng Hàm Hi lục tục bay ra.
Tiểu Kim thì hóa thành hình dạng Tông Thủ, hình thần cũng rất giống, chẳng qua chỉ là nhỏ hơn một chút.
Mà Hàm Hi tức thì dẫn theo mười tám con hộ vệ ngân nghĩ, bay múa trên hư không.
Những Linh cảnh kia hắn đều chẳng muốn ra tay. Đành để cho những hộ giá linh sủng này làm thay, cũng vừa lúc có thể tôi luyện năng lực lâm chiến của những tiểu tử này.
Đang muốn ra tay, đã tháy Côn Nhiên kia hướng về phía bên này thi lễ nói:
- Thiên Phương Hội Côn Nhiên bái kiếm Tông quốc chủ! Bản thân cũng giống như là Lê đạo hữu, là bị Chu tà Hồng Cơ này đầu độc mà đến. Lúc này đã biết sai, kinh xin quốc chủ xem trên mặt mũi của Thiên Phương Hội, giơ cao đánh khẽ. Trước đó có chỗ đắc tội với hai vị tiểu thư, Thiên Phương Hội ta tất nhiên sẽ đền bù tổn thất thật nhiều, trọng lễ để tạ ơn!
Tông Thủ nghe được là hai mắt nhắm lại, ngôn ngữ của người này, quả thực là khúm núm vô cùng.
Đáng nói là trong lúc nói chuyện, cơ hồ từng câu đều không tách khỏi Thiên Phương Hội. Cho thấy như cũ vẫn là giữ lấy thân phận, cũng ẩn ẩn có ý uy hiếp.
Nhịn không được cười lên:
- Thiên Phương Hội? Có quan hệ gì với bổn vương? Hiện nay biết sai, như vậy trước đó ngươi đã làm gì?
Một điểm ngân quang bay ra, gia trì thời không pháp tắc, chỉ thoáng một cái liền bay vào trong mi tâm của Côn Nhiên.
Lấy Thiên Phương Hội đến uy hiếp, quả nhiên là chê cười!
Không nói là cho dù Thiên Phương Hội có biết, thì có thể vì một cái Côn Nhiên mà xuất đầu hay không.
Mặc dù có ý tứ này, lúc này tự lo còn không được, ở đâu còn có tâm tư khác đi bận tâm tới chuyện khác.
Có đến cũng là không sợ!
Giết xong người này, Tông Thủ lại nhìn những nhất giới chi chủ còn lại kia một cái.
- Ngươi gọi là Vũ Thiên Thần? Danh tự, đúng là thật kỳ quái!
Diệp Phi Hàn bên cạnh chỉ cảm thấy tâm tình là tốt đến chưa từng có. Nhìn xem những người đã từng uy hiếp bức bách, khiến cho tỷ muội các nàng đến bước đường cùng, từng cái chết trong tay Tông Thủ, cảm giác là đặc biệt sảng khoái.
Đã không còn nguy hiểm sinh tử tồn vong, vẻ tươi cười cũng một lần nữa trở lại trên khuôn mặt, chăm chọc nói:
- Mới không phải, hắn ở Phi Tinh thế giới đã từng tự xưng là Võ Thần. Sau đó muốn con dân ở thế giới kia kính hắn, bái hắn, độc tôn một người là hắn. Vì vậy mới có tên là Vũ Thiên Thần.
Tông Thủ nghe xong là nhịn không được cười lên? Ở trong Vân Giới, từ cổ chí kim, đều không có người dám xưng tên này.
Không khỏi có chút thổn thức, hắn đến vực ngoại, vốn là ôm tâm tính nhà quê vào thành.
Nhưng vì sao lúc này, lại cảm giác những người này mới là ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại?
Ngay sau đó là khẽ gật đầu:
- Chỉ mong Vũ Thiên Thần ngươi thật có thể giống như tên của mình. Võ như thiên thần, tiếp được ba kiếm của bổn vương!
Vũ Thiên Thần kia lập tức hãi hùng khiếp vía, ánh mắt chuyên chú cảnh giác, nhìn xem Vô Danh kiếm ở trong tay Tông Thủ.
Bất quá lúc này Tông Thủ vẫn còn chưa kịp ra tay, Chu tà Hồng Cơ bên kia liền bỗng nhiên trên mặt lại hiện ra vài phần vui mừng.
- Cư nhiên là Hàn Nguyệt thiếu chủ giá lâm, Tuyệt Long tiên vực Chu tà Hồng Cơ cung nghênh Thiếu chủ bệ giá!
Lúc này Vũ Thiên Thần nghe vậy là vui mừng không thôi, thấy được đường sống trong chỗ chết, may mắn vô cùng. Thiếu chút nữa liền không nhịn được, muốn lên tiếng cười ha ha.
Vũ Thiên Thần hắn đến tột cùng là vẫn có khí vận. Vị kia đã đến đâ,y nhất định là có cường giả Thần cảnh bảo vệ hai bên.
Dù là Huyết Kiếm yêu quân này, có yêu nghiệt như thế nào, hôm nay cũng là không lật được trời!
Những người còn lại, phần lớn chính là không hiểu thấu. Chỉ có mấy vị Tiên cảnh tu sĩ lúc trước đi theo Ngọc Tàn Dương, đều là vẻ mặt mừng như điên. Ngay ngắn thi lễ:
- Chúng ta cung nghênh sư huynh!
Những lời này vừa mới nói ra, hư không kia lại một lần nữa bị cường hành xé mở.
Suốt mười tám con cự đại giao long, lôi kéo một cỗ Thanh Đồng xa cực lớn, nhảy vào trong không gian của tòa Long điện này.
Liễn xa kia chạy đến, bốn phía rải đầy các chủng Hà Vân Nghê Quang, một luồng ý niệm băng lãnh, cuồn cuộn cường hoành đè ép không gian Long diện này.
Đem kiếm ý của Tông Thủ cơ hồ đều khu trừ, nén thành một điểm.
Tông Thủ ánh mắt khẽ run, hướng bên kia nhìn lại. Chợt thấy tay áo của mình bị người nào đó giật giật.
Quay đầu nhìn lại, chính là Diệp Phi Hàn. Chỉ thấy sau đó, ánh mắt nàng bất an, không ngừng lấy mắt ra hiệu, hướng về phía bên kia Long điện nhìn lại.
Tông Thủ hiểu ý nàng là muốn hắn thừa dịp này, trốn vào bên trong thuấn không Long điện.
Thân hình không có mảy may di động,đứng nguyên tại chỗ như cũ, kỳ quái hỏi.
- Này cái gì Minh Nguyệt Thiếu chủ là ai?
- Chính là sư đệ Ngọc Tàn Dương!
Diệp Phi Hàn thanh âm thì thầm:
- Phụ thân người này, nghe nói nhiều năm trước đã là thánh cảnh. Ở trong Bách Tuyệt Sơn Thương Linh Giới, hiệu là Bách Tuyệt Sơn Chủ, có bảy nghìn đệ tử trải khắp chư giới.
Tông Thủ giật mình, chẳng trách cấp dưới Ngọc Tàn Dương này gọi là sư huynh.
Thánh cảnh người ấy, cũng làm lên chu tà hồng cơ một tiếng Thiếu chủ danh xưng là.
Chăm chú nhìn lại, chỉ thấy mười tám đầu Giao Long kéo lấy liễn xa, trừ xa phu ra còn có một thiếu niên ngồi ở trên, Cùng Ngọc Tàn Dương có nét tương tự, sắc mặt lãnh đạm, có vẻ hơi tuấn tú.
Bên cạnh ngồi một người, ánh mắt lãnh liệt mọi nơi quét qua. Ánh mắt như mâu, khiến mọi người cúi đầu.
Không khỏi thầm than, lúc này đây quả nhiên là đem thần cảnh tu sĩ, cũng đem tới đây.
Không chút do dự, trong tay áo đem một quả ánh Tinh phù bóp nát.