Mục lục
Thần Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Có chút rùng mình, Khổng Duệ vội vàng sửa sang lại y quan, bước xuống khỏi Phiên Vân Xa.

Sau đó chỉ thấy một thanh niên khí chất nho nhã đang dẫn theo một đoàn người chờ bên dưới.

Thấy hắn xuống, lại cười thi lễ:

- Quốc trượng xe ngựa mệt nhọc, nhất định đã rất mỏi mệt, không biết là muốn đi Quốc Tân quán tắm rửa nghỉ ngơi, hay là đến Hàm Yên Cung đây? Dao phi ở trong cung, chờ quốc trượng từ lâu, tùy thời có thể gặp mặt.

Có chút khom người, lúc Trương Hoài giương mắt lại khẽ giật mình. Vì sao vị quốc trượng tên là Khổng Duệ này lại lộ ra chật vật như thế chứ?

Cũng không biết đã trải qua chuyện gì, mắt phải đóng chặt, có chút bầm tím, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt.

Không khỏi hung hăng trừng mấy vị hộ tống kia, lại chỉ thu được chút ít người vô tội nhìn lại. Xem ra thật sự không có quan hệ gì tới những người này--

Khổng Duệ đối với thanh niên này vốn không để ý lắm, chỉ thầm nghĩ trong lòng, lúc này tự nhiên gặp Dao nhi càng sớm càng tốt, còn nghỉ ngơi gì nữ.

Lại có chút kỳ quái, danh hiệu quốc sự cố vấn của người này sao mình chưa nghe qua bao giờ chứ?

Cẩn thận chú mục, Khổng Duệ mới lần nữa lắp bắp kinh hãi, giữa trán đầy đặn, mà giữa mi tâm lại ẩn hàm vài phần Chu Tư chi khí.

Tướng mạo như vậy quả nhiên là hiếm thấy. Nhất định là vô cùng phú quý, hơn nữa nhất định tay nắm quyền hành rất lớn.

Chỉ là lúc này hắn lại không tiện suy tính.

Mà thần sắc Khổng Duệ cũng bắt đầu trở nên cẩn thận lại. Nhân vật bực này, hắn mặc dù không nên tận lực nịnh nọt kết giao nhưng cũng không thể đối đãi khinh thường được.

Hai người hàn huyên vài câu liền cùng tiến lên Phiên Vân Xa. Mới vào cửa thành, liền chỉ nghe từng tiếng nổ vang vang lên.

Một chi kỵ đội, lao nhanh qua cạnh thân xe. Đều là kỵ thú cao to, giáp kiên mâu duệ. Tất cả kỵ sĩ đều đã ngoài tam giai, cơ hồ trong mỗi mười người sẽ có một gã Tiên Thiên.

Vị cầm đầu lưng càng mang một thanh đại đao dài hơn mười trượng. Một thân thực lực, cũng đã là tiến nhập thất giai.

Khí tức lạnh thấu xương, rõ ràng đều là tinh nhuệ đã trải qua chinh chiến sa trường. Mặc dù chỉ lướt qua bên cạnh, nhưng sát ý tỏa ra cũng đủ khiến người lạnh buốt rồi.

Khổng Duệ khẽ nhíu mày, tinh kỵ như vậy, ở Đại Thương cũng không có nhiều. Áo giáp đầy đủ hết, một người ba ngựa. Trên lưng ngựa mang theo không ít đồ vật. Nhưng ở Đông Lâm này lấy đâu ra chiến sự?

- Đây là cận vệ tinh kỵ của Càn Thiên Sơn ta! Người thủ lĩnh chính là ái tướng Hổ Trung Nguyên của quân thượng.

Trương Hoài giống như biết vị bên cạnh đang nghĩ gì, thuận miệng giải thích nói:

- Nghe nói phía nam huy châu có dạ ma tộc hoạt động, đã mấy lần xâm nhập vào trong Vân Giới. Đại Thương tuy có quân trấn đóng chỗ kia, nhưng đến cùng khoảng cách cũng quá xa, ngoài tầm tay với, vì vậy hướng với Vương của ta cầu viện --

Chỉ là khi nói đến năm tử ‘ ái tướng Hổ Trung Nguyên ’ thì Trương Hoài lại giật giật khóe môi.

Khổng Duệ thì giật mình, chuyện này lúc hắn ở Hoàng Kinh thành cũng đã được nghe nói, chỉ là không biết tình hình cụ thể. Kháng cự ngoại vực dị tộc xâm nhập, Vân Giới các nước chư tông đều có trách nhiệm cả.

Dĩ vãng Đông Lâm Vân Lục Chư Thành hỗn chiến, tự nhiên không thể rút ra được lực lượng. Lúc này đông lâm nhất thống, loại chuyện này Càn Thiên Sơn không cách nào chống đẩy được.

Phiên Vân Xa tiếp tục đi về phía trước, sau khi vào trong thành, chỉ thấy dòng xe cộ như thoi đưa, trên đường phố người ta tấp nập, tốc độ xe cũng trì hoãn chậm lại, dùng tốc độ như rùa bò đi về trước.

Người đi đường mặc dù trông thấy đoàn xe xa hoa này cũng không hề có ý tránh ra.

Trương Hoài giống như cũng theo đó đau đầu, cười lớn nói:

- Qua ít ngày thuận tiện, những tham nghị của triều đình ta đã nghĩ biện pháp, chuẩn bị chế định quy văn, đạo phân đi ngược chiều trái phái. Khi đó nhất định sẽ không bế tắc như thế này nữa --

Khổng Duệ ngược lại chưa phát giác ra cái gì, ở trong Hoàng Kinh thành cũng như vậy, bất quá mỗi khi quyền quý du lịch, nhất định người sẽ né tránh, không dám ngăn trở.

Càn Thiên Sơn, lại tựa hồ như không có quy củ như vậy. Người nơi này, đối với người giàu có quyền lực, tựa hồ cũng không kiêng kị lắm.

Hơn nữa đoạn đường này chỉ ngắn ngủn một dặm thì võ tu lục giai đã có 30, cường giả thất giai cũng có một hai vị.

Trong tay đều cầm binh khí, không thiếu tướng mạo hung hoành, phảng phất một lời không hợp, xem không vừa mắt đều muốn rút đao giết người.

Giáp sĩ tuần sĩ trên đường cũng rất nhiều, cũng toàn thân kiên giáp, tay đè lấy kiếm, mắt trừng trừng lấy, đằng đằng sát khí.

- Võ phong ở đây thật là cực thịnh!

Lúc nói ra những lời này, Khổng Duệ trong lòng lại vụng trộm bỏ thêm một câu, là dân phong bưu hãn, gần như dã man.

Bất quá trước khi hắn đến đây, đối với Càn Thiên Sơn này thấy thế nào đều không vừa mắt.

Lúc này trải qua chuyện Vọng Khí lúc trước thì trong lòng càng nhiều thêm vài phần cẩn thận, không muốn đoán bừa.

Sự tình phân hai mặt, võ phong cực thịnh, khó có thể quản chế. Nhưng nếu là lúc đứng lên, Càn Thiên Sơn vừa phát lệnh, tựu lập tức sẽ có trăm vạn tinh binh.

Trương Hoài cười cười, lơ đễnh. Hắn lúc trước đến Càn Thiên Sơn cũng thấy dân phong nơi này quả thật cũng quá dã man.

Ngày ấy Tuyết thị chi biến, trên đường lúc ấy thế đã có non nửa người cầm lên binh khí, chuẩn bị chém giết cùng tộc nhân Tuyết thị rồi.

Tiếp theo cũng chỉ nghe Khổng Duệ hỏi lại:

- Ta xem Càn Thiên Sơn không cấm binh khí, võ quán tính ra hàng trăm. Chẳng lẽ Càn Thiên không sợ biến loạn sao?

- Cái này ah, quân thượng trước kia không muốn cấm. Nói là nói dân chúng tạo phản, đó là bởi vì sống cực khổ, mặc dù cấm binh khí thì đã làm sao? Nếu quốc chính thanh minh, vạn dân an khang, như vậy dù có người lòng dạ khó lường, cũng sẽ không có người đi theo. Cô không thẹn với lương tâm, thì sao lại phòng dân? Bất quá nửa năm trước, quân thượng cảm khái trong nước mỗi ngày ẩu đả không dưới trăm, tử thưởng không đếm được, vì vậy lại sửa lại chủ ý, định đoạt lại tất cả binh khí, đáng tiếc cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Khổng Duệ lại khó hiểu, hắn biết uy vọng của Tông Thủ ở Càn Thiên Sơn. Từ trong lời của người tiếp xúc là có thể thấy được.

Vị này muốn ở đông lâm làm cái gì, chẳng lẽ còn không được hay sao? Đoạt lại vũ khí, đây chính là nền chính trị nhân từ.

Câu không "dân chúng tạo phản, đó là bởi vì sống cực khổ, mặc dù cấm binh khí thì đã làm sao? Nếu quốc chính thanh minh, vạn dân an khang, như vậy dù có người lòng dạ khó lường, cũng sẽ không có người đi theo" kia lại khiến hắn trong nội tâm hắn hơi kinh hãi.

Có thể nói ra lời nói này, há lại là ngươi vô đạo hoa mắt ù tai?

Trương Hoài lắc đầu, tựa hồ đang bật cười:

- Những thương gia kinh doanh vũ khí đều kêu la. Tham nghị trong tham nghị viện có non nửa đều trợ giúp bọn hắn. Quan trọng là bản thân con dân Càn Thiên Sơn ta cũng không nguyện ý lắm. Mấy lần phổ biến không có kết quả, quân thượng cũng cũng chỉ đành buông tha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK