Mục lục
Truyền Nhân Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tại sao ông cũng không có cách mà lại còn châm chọc giễu cợt người ta vậy hả? Theo những gì tôi biết, Tiêu Tuyết Ny này vốn là bác sĩ Tây y nhưng khi chống chọi với loại cúm mới, không ngờ cô ấy lại đưa ra một phương thuốc Đông y. Không những vậy, cuối cùng phương thuốc này đã khống chế được dịch cúm, chẳng lẽ điều này không đáng để nhìn bằng con mắt khác hay sao?” Thân Diễm Hà nói xong, bèn chủ động đứng lên.

Bà ấy đi đến trước mặt Tiêu Tuyết Ny và giơ tay phải ra cung kính nói: “Bác sĩ Tiêu phải không? Tôi là Thân Diễm Hà, hành động của cô ở thành phố Tân Hải thật sự khiến tôi phải lau mắt mà nhìn, cuối cùng hôm nay mới may mắn được gặp cô.”

Tiêu Tuyết Ny bắt tay bà ấy, nói: “Bà là Thân Diễm Hà danh y nổi tiếng ở Yến Kinh sao?”

Thân Diễm Hà cười nói: “Danh y gì chứ, không đáng để so với cô, mau ngồi xuống đi.”

Sau khi ngồi xuống, Tiêu Tuyết Ny giới thiệu với Tô Vũ: “Thân Diễm Hà không phải là bác sĩ bình thường đâu, đừng thấy bà ấy là nữ mà xem thường. Bà ấy luôn đứng đầu trong lĩnh vực Đông y ở Trung Quốc. Trước đây tôi thường xuyên nghe ông Trịnh nhắc đến trong bệnh viện.”

“Ông Cố Hồng Đào nhà họ Cố đến.”

Giọng nói này vừa vang lên, mọi người có mặt đều ngạc nhiên đứng dậy.

Cố Hồng Đào nhà họ Cố? Đây là nhà họ Cố nắm giữ “Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp”. Họ đã im hơi lặng tiếng mười mấy năm ở Trung Quốc, không biết bao nhiêu người hao tâm tổn huyết mà không tìm được tung tích, có thể nói là nhân vật rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đạo bào bước vào. Ông ấy có gò má cao, má hóp, cằm nhọn, hốc mắt sâu và một đôi mắt nhỏ màu vàng.

Đôi mắt không lớn nhưng lại tràn đầy sức sống, lóe lên ánh sáng, thắt lưng có một dải ruy băng lụa màu xanh, trên người đeo một chiếc túi vải phồng, nhìn có vẻ đã ngoài sáu mươi nhưng chưa đến bảy mươi, khá năng động.

“Chao ôi, Cố lão tiên nhân, thật sự là Cố lão tiên nhân sao.” Có người nhận ra Cố Hồng Đào, ngạc nhiên kêu lên.

Cố Hồng Đào nhìn mọi người có mặt ở đây, khiêm tốn xua tay, bày tỏ sự hổ thẹn.

Đúng lúc này, Thiện Bản Thanh ngồi trong phòng nghe thấy Cố Hồng Đào đến thì vô cùng kích động, vội vã ra cửa nghênh đón.

“Ông Cố, tôi trông ngày trông đêm, cuối cùng cũng chờ được ngày ông đến, đúng là ông trời có mắt.” Thiện Bản Thanh cầm lấy tay của Cố Hồng Đào, kích động đến mức suýt chút nữa thì rơi nước mắt.

Nếu nói ai có thể khiến Thiện Bản Thanh tin rằng có thể chữa khỏi cho Thiện Vũ Băng, thì người này chỉ có Cố Hồng Đào.

“Ha ha, ông Thiện đa lễ rồi, tôi vẫn luôn du sơn ngoạn thủy không hỏi sự đời. Lần này có việc đến thành phố Tân Hải, nghe tin nên tiện thể đến đây xem thế nào, có lẽ cũng chẳng giúp được gì.”

Vài ngày trước Cố Hồng Đào nghe người trong giang hồ nói rằng có người dùng “Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp” nên nhất thời tò mò, đặc biệt đến đây để xem rốt cuộc là người nào, phải biết rằng châm pháp của gia tộc của họ không được truyền cho người ngoài.

Còn lần này đến Kim Lăng đúng là thuận tiện mà thôi, nhưng ông ấy không biết rằng tổ tiên thật sự của nhà họ Cố bọn họ đang ngồi giữa đám đông và không ai quan tâm đến anh.

Sự xuất hiện của Cố Hồng Đào ngay lập tức được mọi người có mặt ủng hộ và yêu mến. Ngay cả Tiêu Tuyết Ny ngồi bên cạnh Tô Vũ cũng thỉnh thoảng muốn đứng dậy kiễng chân lên để nhìn thoáng qua vị lão nhân được cho là thần kỳ như thế này.

Tuy nhiên, Tô Vũ lại chẳng có hứng thú liếc nhìn dù chỉ một cái. Sau khi nhấp một ngụm trà, anh gật đầu nói: “Trà này ngon đấy!”

Tiêu Tuyết Ny cũng nhấp một ngụm, thưởng thức nói: “Đó là điều đương nhiên, đây là nhà họ Thiện, mọi thứ ở đây đều đặc biệt. Nói cách khác, dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.”

Tô Vũ đặt quả hạch trong tay xuống, lại nhấp một ngụm trà rồi nói: “Vậy tôi phải uống thêm vài ngụm nữa.”

Có lúc Tiêu Tuyết Ny bị sư phụ trông có vẻ không lớn, thực tế còn có chút trẻ con khiến cho dở khóc dở cười. Mà trên thực tế câu nói càng già càng trở nên giống trẻ con thật sự được thể hiện một cách tinh tế trên người Tô Vũ.

Đó là một loại tự do, thoải mái, có thể nhìn thấu sự đời, có thể bình tĩnh xử lý mọi việc, độ vui tươi tự nhiên sẽ tăng lên.

“Này, sư phụ, dù sao người ta cũng là lão tiên sinh Cố Hồng Đào, sư phụ không thể tỏ ra tôn trọng đi đến chào hỏi một chút sao?” Tiêu Tuyết Ny bĩu môi hỏi.

Thấy mọi người người nào người nấy đều đi đến trước mặt Cố Hồng Đào nịnh nọt. Ngay cả cô gái từ nước ngoài trở về như Tiêu Tuyết Ny cũng cảm thấy theo lễ nghi của Trung Quốc thì cũng nên tôn trọng ông ấy.

Tuy nhiên, Tô Vũ lại ngồi trên ghế, không hề có ý định đứng dậy. Nếu bàn luận thì Cố Hồng Đào phải đến chào hỏi anh mới đúng.

“Cố Hồng Đào? Tôi có biết người đó đâu, sao lại nghe cô nói có vẻ như rất lợi hại vậy?” Tô Vũ lại bóc vỏ hồ đào và hỏi.

Tiêu Tuyết Ny ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói với Tô Vũ: “Đó là điều đương nhiên. Tuy mười mấy năm qua ông ấy chưa từng xuất hiện nhưng danh tiếng đã vang xa từ lâu. Tuy tôi không biết chuyện liên quan đến chiến tích của ông ấy. Nhưng mười mấy năm qua nhiều người như vậy đều không dám khinh thường ông ấy, không phải chứng tỏ rằng người ta có bản lĩnh thật sự sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK