Không ngờ răng chính ông ta đã tự nhốt mình vào vực sâu, giống như ếch ngồi trong nồi nước ấm, cho đến giây phút trước khi chết mới biết mình đã không còn lối thoát.
Từ Thiên Thành thực sự không nhìn nổi, nhìn Diêm Đan Dương nói: "Này ông Diêm, ông có bao giờ nghĩ đến một vấn đề, nếu anh Tô vẫn còn sống thì kết cục của ông sẽ ra sao?”
Diêm Đan Dương liếc mắt ngang ngược phẫn nộ nói: "Cũng chẳng sao, cho dù hắn còn sống, tôi cũng có thể giết hắn lần nữa."
"Vậy sa? Tôi muốn xem ông sẽ làm thế nào để giết tôi lân nữa đấy?" Lời Diêm Đan Dương vừa dứt, cánh cửa phòng bị đá tung ra.
Tô Vũ đứng ở cửa, hai tay chắp sau lưng, nhìn Diêm Đan Dương đang kinh hoàng, nở nụ cười.
Lúc này Diêm Đan Dương như nhìn thấy ma, dù không nhìn thấy thi thể Tô Vũ, nhưng rõ ràng gia đình anh đang lo liệu tang sự, làm sao có thể...
Lông mày Diêm Đan Dương giật giật vài cái, dường như đã nhận ra điều gì đó, thầm nghĩ: Chẳng lẽ đây là một cái bãy?
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Muốn nói thoát chết trong cơn bão lớn như vậy, thế thì cũng phải mất một lớp da, nhưng tại sao Tô Vũ có thể đứng đây êm đẹp như vậy? Diêm Đan Dương vỗ nhẹ lên mặt xem có phải đang mơ không.
"Ông Diêm, vừa nãy ông nói có thể giết tôi lần nữa phải không? Tôi nghe không nhầm đấy chứ?" Tô Vũ tiến vào phòng, điệu bộ và biểu cảm toát lên vẻ khiêu khích rõ ràng.
"Sao cậu lại ở đây?" Diêm Đan Dương đứng phắt dậy hỏi.
Bởi vì cả Bách Vị Cư hôm nay đã bị ông ta bao trọn gói, không những thế còn bố trí 20 tên phục kích xung quanh, mục đích là không cho Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành chạy thoát.
Vậy nên theo lý mà nói, nếu không có sự cho phép của ông ta thì Tô Vũ không thể nào vào được chứ? Hay là anh có phép tàng hình? Hoặc là ma?
"Ông nói những tên vô dụng ở bên ngoài à? Chúng đang ngủ đâu đó mát mẻ rồi, cụ thể ở đâu tôi cũng không rõ lắm." Tô Vũ nói rồi kéo một cái ghế ngồi phịch xuống.
Bọn người bên ngoài không cần Tô Vũ ra tay, Mao Đầu dường như rất thích chơi với chúng, bây giờ Mao Đầu đã dùng yêu pháp gì đó, khiến tất cả ngủ gục trên bãi cỏ cạnh hố phân rồi.
Người tới bất thiện, dù không biết vì sao, nhưng việc Tô Vũ xuất hiện ở đây với Diêm Đan Dương chắc chắn không phải chuyện tốt. Đôi bên hận thù, người dũng cảm tất thắng, hành động quyết đoán luôn là phong cách của ông ta.
Chỉ thấy Diêm Đan Dương lặng lẽ đưa tay vào túi áo, bên trong có một khẩu súng đã chuẩn bị sẵn, tin rằng ở khoảng cách gần như thế này, sẽ không ai thoát chết được.
Lúc này Diêm Đan Dương suy nghĩ rất rõ ràng, dù anh trở lại bằng cách nào, dù mục đích đến đây là gì, giết Tô Vũ là sẽ giải quyết được tất cả.
Tô Vũ lắc đầu nói: "Ông Diêm, tôi không muốn giết người, nếu ông muốn sống thêm vài ngày nữa thì tốt nhất thu hết những ý nghĩ trẻ con đó lại, nếu không ông cẩn thận bị sét đánh chết đấy."
"Làm sao cậu ta biết mình đang nghĩ gì? Điều này làm sao có thể?" Diêm Đan Dương thầm nghĩ, trước đây có nghe nói về tài võ nghệ của Tô Vũ, đặc biệt là chuyện trên du thuyền hồi đó, lời đồn càng thêm hoang đường.
Dù Diêm Đan Dương chưa từng chứng kiến, cảm thấy có phần bị phóng đại, nhưng có một điều không thể phủ nhận, đó là võ công của Tô Vũ thực sự khiến 'Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành, hai kẻ liếm máu trên mũi đao cũng phải công nhận khuất phục.
Bây giờ Tô Vũ đã đến, Từ Thiên Thành cũng yên tâm, vừa rồi ông ta còn lo Diêm Đan Dương bỏ thuốc vào rượu rồi giết cả hai người luôn chứ, dọa ông ta giật mình.
"Ông Diêm, nói thật, vừa rồi diễn kịch với ông thật mệt mỏi. À, đây là bản ghi âm tôi thu lại màn biểu diễn của ông, ông nghe xem có chỗ nào chưa hài lòng thì chúng ta diễn lại nhé."
Nói rồi Từ Thiên Thành cười khúc khích, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Ngay khi vừa bước vào phòng, Từ Thiên Thành đã bật chế độ ghi âm trên điện thoại, bây giờ chiếc điện thoại màu đen đang phát lại những lời Diêm Đan Dương vừa nói.