Quách Tự Cường hít sâu một hơi nói lấy lệ: "Không có, anh chỉ lo Thiếu Uy cứ suốt ngày lêu lổng không làm việc gì đàng hoàng, ngộ nhỡ sau này sếp Tô cảm thấy nó bất tài thì phải làm sao?"
Lý Nguyệt Hoa phản bác ngay lập tức: "Cái gì mà bất tài chứ? Dự án lớn đầu tiên của công ty mới không phải nhờ quan hệ của Thiếu Uy mới ký được à? Hơn nữa cũng không phải ông ấy không biết Thiếu Uy là cái dạng gì, chẳng lẽ có thể giao giao công ty cho người ngoài sao? Yên tâm đi, mọi chuyện đã là kết cục đã định rồi, miễn hai chúng ta không nói ra thì không ai biết đâu."
Trong khi Lý Nguyệt Hoa và Quách Tự Cường đang vui mừng thì Tô Nhạc Luân đã âm thầm bắt đầu hành động. Nếu một khi thu thập đủ bằng chứng, đến lúc đó chỉ có thể gặp nhau ở tòa.
Cái sừng mà ông ta đội suốt 20 năm nay, cũng đã đến lúc phải cởi ra rồi.
...
"Cốc cốc cốc!"
Có người gõ cửa biệt thự 47 khu biệt thự Hoa Sơn. Một người hầu vội chạy đến mở cửa, thấy người đứng ngoài cổng là Tô Nhạc Luân.
Cô ấy đương nhiên biết Tô Nhạc Luân là ai, cho nên cúi đầu nói: “Mời ông chủ vào trong.”
Tô Nhạc Luân cầm hai hộp bánh trung thu được đóng gói đẹp đẽ bước vào, có chút trúc trắc xoay người đóng cửa lại.
Nhìn thấy một đám người ở nhà đang nhìn mình, trong lúc nhất thời khiến ông ta cảm thấy có chút xấu hổ.
May mắn thay, Chung Phù Ngọc biết nhìn mặt đoán ý, nhanh chóng đứng dậy, nhận lấy bánh trung thu từ tay Tô Nhạc Luân và nói: "Ông thông gia à, vừa rồi chúng tôi còn đang nhắc về ông đấy, mau vào trong ngồi đi."
Tô Nhạc Luân hít một hơi thật sâu, bước tới, cúi đầu chào Lương Dịch Phương, nhưng ông ta lại không dám ngồi xuống, Lâm Thiến không nhìn ông ta cũng không nói chuyện, điều này luôn khiến ông ta cảm thấy có chút hoảng sợ.
Cuối cùng, Tô Nhạc Luân chỉ có thể nhìn Tô Vũ cầu cứu, Tô Vũ bình tĩnh nhún vai, rồi bĩu môi, tỏ ý mình cũng lực bất tòng tâm.
Tô Vũ trước đó đã bảo Tô Nhạc Luân nếu có thời gian thì ở bên Lâm Thiến, nhưng Tô Nhạc Luân vẫn luôn lo lắng nếu mình đến sẽ khiến tâm tình của Lâm Thiến càng thêm tồi tệ, dù sao trước đây ông ta cũng có lỗi với người ta, ông ta không cầu mong có thể gương vỡ lại lành, chỉ cầu đừng xem ông ta như kẻ thù là được.
Mã Hiểu Lộ ngồi xích lại gần Lâm Thiến, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay bà nói: "Mẹ..."
Ý nói người ta đã đến rồi, dù sao cũng không thể để người ta đứng mãi thế chứ?
Lâm Thiến hít một hơi thật sâu nói: "Ngồi đi..." Nhưng bà vẫn không nhìn Tô Nhạc Luân lấy một cái.
Thực ra sau bao nhiêu năm, lòng căm phẫn của bà đối với Tô Nhạc Luân đã phai nhạt theo thời gian.
Tuy rằng đôi lúc nhớ lại, nhưng bà đã không còn căm hận nữa mà chỉ là hoài niệm về tuổi thanh xuân thôi.
Bà đã hiến tuổi xuân thơ đẹp nhất cho người đàn ông đã có gia đình này. Đôi lúc bà tự nhủ mình thật ngốc nghếch, nhưng chưa bao giờ hối tiếc.
"Tô Vũ, anh đi nấu mấy món đi, lắm rồi em không ăn món do anh nấu đấy. Em sẽ giúp anh nấu." Mã Hiểu Lộ đứng dậy cười tươi, khoác tay Tô Vũ, liên tục nháy mắy ra hiệu với anh, muốn nói đây là cơ hội tốt.
Tất nhiên là cơ hội để Lâm Thiến và Tô Nhạc Luân có không gian riêng tư. Vì có những lời cần nói mà không tiện nói trước mặt người khác.
Sau khi Mã Hiểu Lộ nói như vậy, những người khác cũng hiểu ý.
Chung Phù Ngọc đẩy Mã Hữu An ra, nói: "Lão Mã đi dạo với tôi một vòng đi. Tôi đến đây lâu rồi mà chưa biết khu nhà này lớn thế nào cả."
Mã Hữu An thì bất cẩn, tất nhiên vẫn chưa hiểu tình huống hiện tại, liếc trắng mắt nhìn Chung Phù Ngọc, nói: "Muốn đi thì đi một mình đi, tôi lười đi cùng bà lắm. Chẳng lẽ bà chưa biết khu nhà này lớn cỡ nào à? Mấy ngày trước bà còn cùng bà thông gia nhảy múa ngoài quảng trường mà."
Chung Phù Ngọc liền nhanh tay nhéo một cái mạnh vào hông Mã Hữu An, khiến Tô Vũ đứng bên cạnh cũng thấy đau.
Vô thức xoa xoa hông, cuối cùng anh cũng hiểu ra, hóa ra chiêu này Mã Hiểu Lộ học từ mẹ của cô.
"Gần đây bên ngoài đang loạn lắm, ông không xem tin tức à, mấy ngày trước có người ném xác dưới cống nước đấy. Tôi đi một mình sợ lắm."
Chung Phù Ngọc nói xong, không quan tâm Mã Hữu An có đồng ý hay không, cứ lôi kéo ông ấy ra ngoài.
Cho đến khi đi ra ngoài, Mã Hữu An vẫn lầm bầm: "Tôi nói này, Tổng giám đốc Tô mới tới, chúng ta lại đi ra ngoài, bà cảm thấy có thích hợp không? Tôi còn chưa kịp nói với ông thông gia hai câu mà."
Chung Phù Ngọc đẩy nhẹ Mã Hữu An, rồi nói: "Ông ngu thật hay giả vờ ngu vậy? Đây là lúc để ông nói chuyện à? Ông không biết hoàn cảnh của họ à? Ông nghĩ kỹ coi, có lúc nào cha mẹ Tô Vũ ngồi cùng nhau thân thiện như thế chưa?"