Thấy Tô Vũ đã kể hết mọi chuyện ra rồi, Trần Phúc tức điên, con vịt đã luộc chín rồi mà còn bay mất.
“Ý tưởng này hay đó. Hiện tại trên thị trường, tôi biết có rất nhiều người có nhu cầu về chuyện này.” Tiêu Tuyết Ny cảm thấy kế hoạch này rất đáng tin cậy.
Trần Phúc xua tay nói: “Hay cái gì mà hay, mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu, chỉ mới nghĩ mà thôi, chúng tôi không cần bác sĩ Tiêu nhúng mũi vào chuyện này.”
“Sao lại không cần tôi nhúng mũi vào? Cho dù các ông có thực sự nghiên cứu ra thuốc giảm béo thì liệu ông có thể tiêu thụ với số lượng lớn trên thị trường được không? Nếu như không có nhiều người mua thì liệu ông có thể kiếm được nhiều tiền không?” Tiêu Tuyết Ny trừng mắt, bĩu môi với Trần Phúc.
Về chuyện này thì đúng là Trần Phúc vẫn chưa nghĩ tới. Hiện tại, Tô Vũ chưa có giấy phép hành nghề y, ngay cả phương thuốc trị loại cúm mới kia cũng phải đưa cho Tiêu Tuyết Ny, nếu không thì chắc chắn không thể lưu hành rộng rãi.
Thậm chí, có khi chưa biết chừng vì chuyện này mà Tô Vũ sẽ còn bị đâm đơn kiện cũng nên.
Trần Phúc suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng vậy, Tiểu Vũ, tôi thấy cậu cần phải tranh thủ thi đỗ giấy phép hành nghề đi, nếu không sẽ phiền phức lắm.”
Tiêu Tuyết Ny liên tục lắc đầu nói: “Không phải vậy, ý tôi là nếu muốn được lưu hành rộng rãi trên thị trường thì cần phải xin được giấy chứng nhận của cục giám định dược phẩm, cục công thương và cục kiểm định chất lượng công nhận thuốc không có tác dụng phụ độc hại gì thì mới có thể đưa ra thị trường. Tôi có thể giải quyết giúp mọi người tất cả những chuyện này.”
“Ý cô là sao? Lần trước cô đã ké danh rồi, lần này cô còn định ké lợi nữa à? Tôi nói cho cô biết nhé, cô chỉ mới tí tuổi thôi mà đã mưu mô như vậy rồi, coi chừng không lấy nổi chồng đấy.”
Trần Phúc thấy thái độ của Tiêu Tuyết Ny như thể nếu thiếu cô ấy thì không thể làm nên chuyện được, lập tức tỏ ra không vui. Phải biết rằng Tô Vũ là cây rụng tiền của ông ta, sao có thể để anh toàn rụng tiền vào túi người khác như thế được.
“Ông mới là người không lấy được vợ đấy, đáng đời ông độc thân cả đời. Ý tôi là có tiền thì mọi người cùng kiếm, anh Tô sản xuất thuốc mới, tôi chịu trách nhiệm lo liệu khâu kiểm định chất lượng, cho nên hai chúng tôi đều xứng đáng kiếm được một chén canh, còn ông, ông làm được gì?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng
2. Dù Có Gặp Lại
3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
4. Khoảnh Khắc Năm Ấy
=====================================
Tiêu Tuyết Ny có ý đảo khách thành chủ, nói cho Trần Phúc rằng hai người họ đều có thể được chia phần, còn Trần Phúc không có gì cả thì miếng bánh này không có phần của ông ta.
Trần Phúc thấy nói tới nói lui một hồi, ông ta sắp bị đá ra khỏi dự án này rồi, trong đầu lập tức nảy ra một ý, thay đổi thái độ, nói: “Tôi biết pha trà, mời bác sĩ Tiêu ngồi, để tôi đi pha trà cho cô.”
Tiêu Tuyết Ny toét miệng cười nói: “Coi như ông hiểu chuyện, vậy thì cũng chia cho ông một chén canh vậy.”
Đợi Trần Phúc đi rồi, Tô Vũ mới hỏi: “Cô tới là vì chuyện này à?”
Tiêu Tuyết Ny nở nụ cười đáng yêu, lắc đầu nói: “Không phải, hôm nay tôi cố ý xin nghỉ một ngày là vì có một chuyện rất quan trọng phải làm.”
“Có liên quan tới tôi à?” Tô Vũ hơi nhíu mày.
“Đương nhiên là có liên quan với anh rồi. Ôi, chỗ này ồn quá, kiếm chỗ nào đó yên tĩnh một chút để nói đi.” Tiêu Tuyết Ny đứng dậy kéo Tô Vũ.
Tô Vũ để cho Tiêu Tuyết Ny kéo, hai người một trước một sau đi ra ngoài.
“Ồ, không uống trà à?” Trần Phúc bê ấm trà quay trở lại thì hai người đã đi ra ngoài rồi.
“Không uống, ông trông quán nhé, tôi đi ra ngoài một lát.” Tô Vũ quay đầu lại nói một câu rồi rảo bước đi theo Tiêu Tuyết Ny ra ngoài.
Trần Phúc bĩu môi lẩm bẩm: “Không uống thì tôi uống, ba ngày hai bữa chạy ra ngoài, lại còn đi với người đẹp, tôi… Tôi uống trà...”
“Cô muốn dẫn tôi đi đâu?” Tô Vũ đi theo Tiêu Tuyết Ny mấy con phố vẫn không thấy cô ấy dừng lại bèn hỏi.
“Anh đến nơi thì biết, nhanh lên.” Tiêu Tuyết Ny nhanh chóng tới trước cửa một quán cà phê theo phong cách cổ xưa, không thuộc hạng cao cấp, chỉ tay vào trong, nói: “Chính là chỗ này.”
Hai người đi vào trong, mỗi người gọi một tách cà phê, sau đó Tô Vũ nói: “Tôi còn tưởng cô muốn dẫn tôi đi đâu, quán cà phê kiểu này ở đâu mà chẳng có, sao cứ phải nhất định tới quán này?”
Tiêu Tuyết Ny chống hai tay lên cằm, nhìn Tô Vũ: “Anh Tô, anh biết không, mặc dù quán cà phê này không xa hoa, cũng không cao cấp nhưng tôi lại có tình cảm đặc biệt với nó.”
Lúc này, cà phê đã được mang ra, Tiêu Tuyết Ny cười nói cảm ơn, sau đó vừa khuấy cà phê vừa nói.
“Tôi lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, cha tôi là người Hoa, mẹ tôi là người Đan Mạch. Khi tôi quyết đ