"Haizz, tạm thời vậy đi, em đi nói chuyện với Tô Nhạc Luân đã, mấy hôm nay chúng ta đừng gặp nhau nữa, lỡ bị người khác nhìn thấy thì không hay." Lý Nguyệt Hoa cũng chẳng có cách nào với Tô Thiếu Uy.
Dù sao đứa con trai này là do chính tay bà ta nuông chiều mà ra, bà ta còn nói gì được nữa?
"Ý gì đây?" Tối về nhà, Lý Nguyệt Hoa ngồi bắt chéo chân trên ghế ở phòng khách, dùng giọng điệu chất vấn chỉ vào tờ thỏa thuận ly hôn trên bàn trà nói với Tô Nhạc Luân vừa bước vào từ cửa.
Thực ra khi nhận được điện thoại của Lý Nguyệt Hoa, Tô Nhạc Luân đã do dự nửa ngày, ông ta do dự không biết có nên về hay không, một lần nữa đối mặt với người phụ nữ này, suy đi nghĩ lại ông ta vẫn cảm thấy, cần phải từ biệt lần cuối.
Dù sao một ngày làm vợ chồng trăm ngày ân tình, mặc dù đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng không thể phủ nhận hai người quả thực đã từng là vợ chồng.
Tô Nhạc Luân cầm tờ thỏa thuận ly hôn trên bàn trà, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Lý Nguyệt Hoa đã chua ngoa châm chọc, khiến Tô Nhạc Luân cảm thấy chút thương hại trước đó của mình đơn giản chỉ là trò cười.
"Sao thế? Giờ tình cũ với tiểu tình nhân của ông nhen nhóm lại rồi, thấy tôi già cỗi héo úa nên chê bai phải không, muốn đá tôi sang một bên phải không?" Lời Lý Nguyệt Hoa khó nghe đến mức Tô Nhạc Luân suýt chút nữa không kiềm chế nổi mà bùng nổ.
Nhưng cuối cùng vẫn cắn chặt răng, kiềm chế cảm xúc của mình, dù sao hôm nay ông ta về đây không phải để cãi nhau.
Tô Nhạc Luân hít sâu một hơi, lại đặt thỏa thuận ly hôn lên bàn trà nói: "Nếu. thấy không có vấn đề gì thì ký tên lên đó đi. Tôi nghĩ đây cũng là tâm nguyện bấy lâu nay của bà, nếu cả hai đều xé toạc mặt nhau, chẳng có lợi cho ai cả."
Lý Nguyệt Hoa cười lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực kiêu ngạo nói: "Muốn tôi ký tên cũng được, ông phải đồng ý ra đi tay trắng."
Lời này khiến Tô Nhạc Luân cảm thấy, Lý Nguyệt Hoa quả thật chính là kẻ cướp, đây là đang cướp bóc.
“Tại sao chứ?" Tô Nhạc Luân thấy Lý Nguyệt Hoa rất buồn cười, lại còn bắt ông ta ra đi tay trắng, lời này mà bà ta cũng nói được.
Trên thực tế, trong tờ thỏa thuận ly hôn này Tô Nhạc Luân đã viết rất rõ ràng, chính là hai bên chia tay bình thường, tài sản chia đôi. Ông ta cũng không muốn lấy những chuyện mất mặt kia, làm quân cờ để giành lấy nhiều tài sản hơn khi ly hôn.
Nhưng Lý Nguyệt Hoa lúc này lại tỏ ra hung hăng, dáng vẻ muốn dồn ép Tô Nhạc Luân vào đường cùng.
"Chỉ cần mấy thứ này, ông tự xem cho kỹ đi. Ông muốn đi sống với tiểu tình nhân của mình, tôi không cản, nhưng ông cũng phải để mẹ con tôi có cơm ăn nửa đời sau chứ" Lý Nguyệt Hoa ném mấy tấm ảnh trong túi xách lên bàn trà, mỉa mai nói với Tô Nhạc Luân.
'Tô Nhạc Luân cầm lên xem qua, sau đó cười lạnh hai tiếng nói với Lý Nguyệt Hoa: "Lý Nguyệt Hoa, bà điều tra tôi đấy à, thật là tốn công tốn sức!"
Lý Nguyệt Hoa vẫn đang tự đắc: "Sao, bị người ta giãm vào nỗi đau rồi phải không? Nếu ông đồng ý điều kiện của tôi, tôi sẽ giữ kín chuyện này, nếu không tôi không biết sẽ có bao nhiêu người biết đâu."
Sống với Tô Nhạc Luân mấy chục năm nay, tính cách của Tô Nhạc Luân ra sao, Lý Nguyệt Hoa rất rõ. Điều đầu tiên ông ta nghĩ đến khi làm bất cứ việc gì chính là thể diện của mình, tin rằng nếu chuyện này công khai, thể diện của Tô Nhạc Luân chắc chắn sẽ không giữ nổi.
Cho nên, Lý Nguyệt Hoa có thể khẳng định, mấy tấm ảnh này, ít nhất cũng có thể giúp bà ta tranh thủ thêm lợi ích.
“Tốt lắm, bà thực sự khiến tôi rất thất vọng, khi tôi đưa đơn ly hôn cho bà, điều đầu tiên bà nghĩ đến không phải là tại sao tôi lại đưa đơn ly hôn, mà là nghĩ ngay đến chuyện nắm thóp tôi. Vậy bà có bao giờ nghĩ, trong tay tôi có phải cũng có nhược điểm của bà không?" Tô Nhạc Luân bị chọc cười, ngồi trên ghế sofa châm một điếu thuốc nói với Lý Nguyệt Hoa.
"Haha, tôi đứng đắn ngay thẳng, tôi có nhược điểm gì chứ?" Lý Nguyệt Hoa tự tin nói.
Bởi vì bà ta khẳng định, Tô Nhạc Luân tuyệt đối không thể cũng theo dõi mình, cho dù Tô Nhạc Luân biết mình thường xuyên đến căn hộ của Quách Tự. Cường, thì bà ta cũng có thể nói là đang tìm hiểu tình hình gần đây của công ty Tô Thiếu Uy.
'Tô Nhạc Luân hít sâu một hơi thuốc nói: "Được, dù sao chúng ta cũng đã làm vợ chồng bao nhiêu năm rồi, bây giờ đi đến bước này, tôi chỉ muốn bà nói với
tôi một câu thật lòng, Tô Thiếu Uy có phải con ruột của tôi không?”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Lý Nguyệt Hoa lập tức đại biến, bà ta nghĩ thầm: Chẳng lẽ ông ta biết rồi sao? Không thể nào, làm sao ông ta có thể biết được?
"Sao, đến giờ vẫn không muốn nói với tôi một câu thật lòng sao? Hay là bà đã cứng họng rồi?" Tô Nhạc Luân tiếp tục nói.
"Tôi chỉ muốn nói với bà, đây chính là lý do tôi muốn ly hôn với bà, nếu bà không có ý kiến gì, thì ký tên lên đó đi, nếu không chúng ta gặp nhau ở tòa."
Nói xong, Tô Nhạc Luân dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy bước ra ngoài.