Không chỉ vậy, suốt nhiều năm qua họ cũng có thể vẫn đang tìm cách quay lại Biển Đen.
Lý do họ chưa hành động có lẽ chỉ có một, đó là họ hiểu rõ sự kinh hoàng của vùng biển đó, và với sự vắng mặt của Bạch Nhãn Hạt Tử, họ không thể xác định chính xác vùng biển hoạt động.
Rốt cuộc điều gì có thể thôi thúc một người bất chấp tất cả để vào Biển Đen? Tô Vũ thực sự không nghĩ ra được.
"Cậu Tô, đừng trách tôi nhiều chuyện, dù cậu định làm gì tôi cũng mặc kệ. Tôi biết, biết quá nhiều không có lợi cho tôi đâu.
Nhưng có điều tôi phải nói, vùng biển đó rất nguy hiểm. Bốn chúng ta trên một chiếc thuyền chắc chắn sẽ có đi mà không có về đâu."
Lần này Bạch Nhãn Hạt Tử nói thật, hoặc là trong dự đoán của ông ta, bốn người họ chỉ có thể ở bên rìa nhìn vào Biển Đen, muốn vào trong thì giống như nằm mơ ban ngày vậy.
"ồ, tôi không hiểu tại sao ông biết nguy hiểm như vậy mà vẫn định dẫn chúng tôi đi?" Tô Vũ tò mò hỏi.
"À... cậu Tô à, tôi cũng không còn cách nào khác mà. Cậu cũng biết, thời gian gần đây tôi bị người ta vu oan vào tù. Chắc là thăng nào đó ganh ghét, cứ nói là tôi giết người, cậu biết mà, giết người là tội nặng, tôi không muốn ở tù suốt đời bị bắt nạt đâu, nên đây cũng là do tôi không còn lựa chọn nào khác."
Bạch Nhãn Hạt Tử nói với vẻ rất bất lực. Lúc đó hoàn cảnh của ông ta thật khó xử, phía trước có sói phía sau có hổ, quyết định này thực sự là bất đắc dĩ.
Trên mặt Tô Vũ lập tức đầy vạch đen, nhưng cũng không tiện nói ra rằng chính mình là tên khốn đã vu oan cho ông ta. Nếu Bạch Nhãn Hạt Tử biết mình bị lừa, chắc chắn sẽ thay lòng đổi dạ.
"Bây giờ ông có thể nói cho tôi biết ông tìm được Biển Đen bằng cách nào rồi chứ?" Thực ra đây là điều Tô Vũ luôn †ò mò.
Trước đó Bạch Nhãn Hạt Tử nói Biển Đen luôn di chuyển, và Tô Vũ có thể cảm nhận được mức độ âm khí để xác định vị trí của nó.
Nhưng Bạch Nhãn Hạt Tử là người phàm, vậy ông ta dùng cách nào để xác định vị trí?
Bạch Nhãn Hạt Tử vỗ vỗ bụng, hơi đắc ý nói: "Ban đầu tôi cũng không tìm được đâu, nhưng sau này tôi mới biết, tại sao họ nhất định phải tìm tôi dẫn đường.
Bởi vì chỉ có tôi mới có thể tìm thấy Biển Đen. Những vảy này phát ra âm thanh khi gần Biển Đen.
Chỉ có tôi nghe thấy tiếng đó, như nhắc nhở tôi sắp đến nơi. Vì vậy cậu Tô, muốn tìm Biển Đen thì không thể thiếu tôi đâu.
Vậy nên cậu hãy tìm cách chữa bệnh cho tôi nhé."
Nói nhiều như thế, Bạch Nhãn Hạt Tử vẫn không quên mục đích của mình, quay lại căn bệnh do đặt chân lên con thuyền ma kia.
Tô Vũ vỗ vai Bạch Nhãn Hạt Tử: "Đừng lo, lúc nấy trong lúc vô tình tôi đã thăm khám cho ông rồi, không có gì nghiêm trọng cả. Ông uống một chai rượu lâu năm, rồi ngủ một giấc. Sáng mai dậy sẽ không sao đâu."
Nói xong, Tô Vũ đứng dậy đi ra ngoài, Bạch Nhãn Hạt Tử vội gọi: "Cậu Tô đừng lừa tôi nhé, tôi chỉ cần ngủ một giấc là khỏi à? Cậu cũng không thể làm tá ma giết lừa đâu nhé?"
Tô Vũ lắc đầu quay lại nói: "Yên tâm đi, bây giờ tôi chưa tìm được Biển Đen, còn cần ông giúp mà." Dù hơi khó tin, vì Bạch Nhãn Hạt Tử chưa từng nghe chữa bệnh bằng rượu.
Nhưng cuối cùng vẫn phải nói, tính mạng quan trọng hơn cả. Không còn cách nào khác, đành thử xem sao.
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai vốn phải rọi lên con thuyền một màu vàng óng ả. Nhưng con thuyền vẫn chìm trong bóng tối mịt mù không phân biệt được hướng.
"Cậu Tô, không ổn rồi, tất cả thiết bị điện tử trên thuyền đều hỏng hết, cả la bàn cũng không xác định được hướng nữa.
Và anh xem cái này nữa đi." Phát hiện ra tình huống này, Hà Hoành Vĩ tìm ngay đến Tô Vũ.
Do lần đầu tiên gặp tình huống này, ngay cả Hà Hoành Vĩ dù lớn lên trên boong tàu từ nhỏ.
Cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng trước bóng tối vô tận phía trước.
Tô Vũ lấy từ tay Hà Hoành Vĩ một cái đồng hồ cát.
Đây là thiết bị cổ xưa để đo thời gian trên biển.
Nó không phải thiết bị điện tử nên không bị ảnh hưởng bởi từ trường.
Nhưng cái đồng hồ cát này lại đang gặp vấn đề.
Tô Vũ thấy rõ tốc độ cát chảy xuống rất chậm, hoàn toàn không bình thường.