Nghĩ đến đây, Bạch Nhãn Hạt Tử nuốt nước bọt rồi nói: "Chuyện này, tôi cũng chỉ có thể thử dò hỏi trước đã. Nhưng anh em ruột tính sổ sòng phẳng, tuy bây giờ còn chưa thành hình, chúng ta cũng phải nói rõ vấn đề lợi ích sau này trước."
Phó Gổ liên tục gật đầu: "Ôi dào, ông anh nói gì vậy. Thế này nhé, ông phụ trách mang đồ ra, tôi phụ trách tìm người mua, đến lúc đó chúng ta chia đôi, thế nào?"
"Phi, ồ, tôi ở phía trước xông pha chiến đấu, chơi đùa với tính mạng, cậu ở phía sau tìm người mua, thế mà cậu lại đòi chia năm phần? Cậu còn là người không? Ba bảy, cậu ba tôi bảy." Bạch Nhãn Hạt Tử vừa nghe vậy, tất nhiên không vui rồi.
Dù sao ông ta là người có thể hy sinh bất cứ lúc nào. Nghe lời Bạch Nhãn Hạt Tử nói, Phó Cổ bày ra vẻ mặt đầy vẻ khổ sở: "Ông anh à, không phải tôi nói, ông thế này... được rồi, tôi biết ông sẽ gánh chịu rủi ro lớn
hơn, thế này đi, chia bốn sáu thế nào? Tôi bốn ông sáu."
Bạch Nhãn Hạt Tử vừa nghe tên lươn lẹo này lại còn dám mặc cả, nên khoanh tay trước ngực nói: "Hai tám."
"Ông ăn tươi nuốt sống à?" Lúc này Phó Cổ nóng ruột nói.
Bạch Nhấn Hạt Tử ngẩng cổ, tỏ ý chuyện này tuyệt đối không chấp nhận thương lượng, phải biết người có đồ trong tay mới là đại gia, nói cách khác.
Bạch Nhấn Hạt Tử đi lấy đồ về, hoàn toàn có thể không hợp tác với Phó Cổ, hoặc ông ta tự bán cũng được, bây giờ bàn với Phó Cổ chuyện chia bao nhiêu,
cũng đều là vì Phó Cổ chỉ cho ông ta con đường này.
Phó Cổ nghiến răng nghiến lợi: "Được, ba bảy thì ba bảy."
"Không phải, giờ tôi nói là hai tám, cậu chịu hay không, không chịu thì chuyện này coi như bỏ qua." Nói rồi Bạch Nhãn Hạt Tử quay người, làm bộ sắp bỏ đi.
Nói về Bạch Nhãn Hạt Tử này, đúng là được lợi còn khoe mẽ, mình rõ ràng cho ông ta một con đường phát tài.
Kết quả tên này không những không biết đền ơn đáp nghĩa, ngược lại còn giở trò công phu sư tử ngoạm ghê hơn nữa.
Nhưng không còn cách nào, ai bảo bây giờ thực ra quyền chủ động đang trong tay người ta? Nói ra thì, ông ta và Tô Vũ hẳn phải thân thiết hơn một chút.
Dù sao, hai người không chỉ một lần cùng vào sinh ra tử, Phó Cổ cảm thấy đây là điều anh ta không thể sánh được.
"Ôi, được rồi, nhưng ông thực sự mang ra được thứ gì, thì phải giao cho tôi ngay lập tức đấy." Phó Cổ nhắc nhở.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.
"Yên tâm đi, mấy chuyện mặc cả ấy, tôi còn không muốn bận tâm, phiền muốn chết. Thôi, trước hết vậy đã, tôi vào trong dò hỏi đã."
Bạch Nhãn Hạt Tử nói xong, quay người đi vào.
Còn Phó Gổ tuy bề ngoài có vẻ đồng ý hiệp ước cực kỳ bất bình đẳng này với Bạch Nhãn Hạt Tử.
Nhưng thực tế, anh ta lại có cách của mình, đảm bảo mình không lỗ. Bởi vì trong ngành đồ cổ này nước rất sâu, hơn nữa biến động giá cả rất lớn.
Cùng một món đồ, nếu người ta biết phân biệt hàng, thì có thể bán được giá trên trời, kiếm bộn tiền.
Nhưng nếu người ta không biết phân biệt hàng, thì đồ đó chẳng đáng xu nào, chỉ có thể đập vào tay mình.
Tuy nhiên, mấy năm gần đây, thị trường đồ cổ rất sôi động. Chỉ cần đồ đủ thật, thì tuyệt đối không thể xuất hiện tình huống bán không được giá tốt.
Mà đồ Bạch Nhãn Hạt Tử mang ra, cuối cùng chẳng phải vẫn phải qua tay anh ta, cộng thêm giá đồ cổ dao động lớn, đến lúc đó anh ta muốn kiếm chác
chút lợi ích trong đó, chẳng phải là chuyện nhẹ nhàng sao.
Dù trong lòng Bạch Nhãn Hạt Tử, hay Phó Cổ, họ đều có một quy tắc vĩnh viễn không đổi.
Đó là làm ăn, tuyệt đối không thể để mình lỗ.
Bước vào trong lần nữa, Bạch Nhãn Hạt Tử suy nghĩ, chuyện này cũng không thể nói thẳng, nếu không ý đồ thực sự hơi rõ ràng quá.
Nên ông ta nghĩ ra một cách, ở bên cạnh bình tĩnh xác định trước, chuyện Phó Cổ nói có thật không.
Chỉ thấy ông ta ngồi lại bàn, nâng ấm nước rót cho từng người, rồi đặt ấm nước xuống cảm khái nói.
"Dạ Oanh à, cô xem cô kìa, bị thương thế này, thực ra trong lòng tôi đến giờ vẫn còn rất day dứt. Cô nói xem, lúc đó nếu tôi chạy nhanh hơn một chút thì tốt rồi”
Câu này của Bạch Nhãn Hạt Tử lại khiến Dạ Oanh muốn cười.
Nếu đã day dứt như vậy, thời gian Dạ Oanh nằm viện, cũng không thấy ông ta đến thăm gì cả.
"Số trời đã định, có lẽ đây là kiếp nạn nên có trong mệnh của tôi rồi. Ngụy tiên sinh đừng quá day dứt."
Tuy thực ra đã đoán ra tên Bạch Nhãn Hạt Tử này không phải thật lòng, nhưng lời khách sáo chẳng phải vẫn phải nói cho đẹp sao.
Dạ Oanh đâu đến nỗi vạch trần thẳng thừng.