Mã Hiểu Lộ ngẩng đầu nhìn Tô Vũ do dự một chút, cuối cùng hỏi: "Cái kia... Sau này anh có dự định gì không?”
Trong lòng Tô Vũ đương nhiên có tính toán của chính mình, nhưng mà tính toán này cũng không thể nói cho bất kỳ người nào biết, bao gồm cả Mã Hiểu Lộ.
“Không có, còn em?”
Nghe Tô Vũ hỏi mình, Mã Hiểu Lộ có chút bối rối trả lời: "À, sau khi ly hôn em sẽ dọn về nhà ở.”
“Anh đến chỗ mẹ anh, đến lúc đó phiền em trả chìa khóa nhà cho anh.” Tô Vũ ngẩng đầu nhìn Mã Hiểu Lộ và nói với giọng bình thản.
Tay Mã Hiểu Lộ dưới gầm bàn siết chặt, thật ra tâm lý vừa rồi của cô có chút mâu thuẫn mới hỏi về chuyện ly hôn. Cô cũng không biết mình hy vọng Tô Vũ đưa ra câu trả lời thuyết phục như thế nào, nhưng khi nghe được Tô Vũ khẳng định ly hôn, trong lòng cô rất mất mát, mà đối với loại tâm lý mâu thuẫn này cô cũng không biết nên giải thích như thế nào.
“Lẽ nào anh không có ý định cứu vãn cuộc hôn nhân này sao? Chẳng lẽ cho tới bây giờ anh đều không có cảm giác với mình sao?" Tuy Tô Vũ làm mì vô cùng ngon miệng, nhưng dưới ảnh hưởng của tâm lý phức tạp, cô lại không có tâm trạng để ăn.
Tô Vũ không nói thêm gì nữa, sau khi ăn cơm xong anh đi vào phòng của mình, tiếp tục tu hành.
"Một ít người bình thường còn có thể đối phó, nhưng nếu như đối phương không phải người bình thường, lấy thực lực hiện tại mà nói, quả thực vẫn khó đối phó."
"Có điều, chắc là không lâu nữa có thể đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ, phần đầu tiên của Lục Đạo Luân Hồi Kinh cũng có thể vận hành bình thường, đến lúc đó ít nhất sẽ có năng lực tự vệ nhất định."
Trong đầu Tô Vũ nghĩ như vậy, nhưng xung quanh cơ thể anh đang ngồi xếp bằng trên nệm lại quanh quẩn một tầng sương mù nhàn nhạt không dễ bị người ta phát hiện ra, chúng không ngừng hội tụ ở trong cơ thể Tô Vũ, khi Tô Vũ điều chỉnh hơi thở, trong cơ thể anh giống như là nước chảy, theo kinh mạch lan tràn ra, cuối cùng quy về trong đan điền.
Theo “Lục Đạo Luân Hồi Kinh” không ngừng vận hành, tác dụng của một phần luyện thể cũng rất rõ ràng, sáng sớm ngày hôm sau, trên bề mặt da của Tô Vũ lại xuất hiện rất nhiều bùn đen, tuy rằng không có nhiều như lần đầu tiên, nhưng lại làm cho Tô Vũ cảm thấy sảng khoái, không chỉ như thế mà ngay cả da của anh cũng mịn màng hơn rất nhiều.
Như lệ thường, Tô Vũ tỉnh dậy lúc năm giờ sáng, bởi vì hôm nay không cần phơi vỏ chăn, cho nên anh ra ngoài lúc tờ mờ sáng.
Mãi đến lúc anh đi tới bờ biển, mặt biển phía đông mới mơ hồ chuyển sang màu trắng nhạt.
Tô Vũ xếp bằng ngồi ở trên bờ cát, thừa dịp mặt trời còn chưa ló dạng, ánh sáng còn tương đối yếu ớt, anh muốn thử xem Tử Cực Linh Đồng có thể đạt được hiệu quả như thế nào trên trái đất.
Tử Cực Linh Đồng tổng cộng có thể chia làm ba giai đoạn: Linh Mâu, Ngọc Nhãn, Thiên Đồng. Linh Mâu thực chất giống con mắt bình thường hơn, chẳng qua sau khi luyện thành thì thị lực sẽ tăng tiến rất nhiều, lúc Linh Mâu đại thành, cũng có thể nhìn thấy rõ góc cạnh của một hạt cát trên bờ cát.
Ở trên trái đất, Tử Cực Linh Đồng nhiều lắm cũng chỉ có thể tu luyện tới Linh Mâu, bởi vì luyện thành Ngọc Nhãn nhất định phải trải qua rèn luyện dị hỏa, mà dị họa lại không tồn tại trên trái đất.
Người thực sự đạt tới Thiên Đồng, ít nhất là Chân Tiên sau Đại Thừa mới có thể có được, đôi mắt như vậy có thể so với hằng tinh trên trời, trước kia Tô Vũ cũng chỉ mới tu luyện tới Ngọc Nhãn mà thôi.
Dần dần, phần lòng trắng trong hai mắt Tô Vũ không ngừng có màu tím thấm vào, tuy rằng rất nhạt nhưng vẫn tỏa sáng như hai viên ngọc màu tím trên bãi biển lúc bình minh.
Tô Vũ nhìn về phía mặt biển, lúc này anh có thể nhìn thấy bọt nước nhảy nhót trên sóng biển và những con cá nhỏ vùng vẫy trong miệng chim biển.
“Tu luyện trong thời gian ngắn như vậy, Tử Cực Linh Đồng có thể có hiệu quả như thế đã rất tốt rồi.” Tô Vũ tương đối hài lòng với việc này, anh nhắm mắt lại bắt đầu một ngày tu luyện.
Gió biển ẩm ướt thổi qua bên tai anh, mặt trời mọc lên gay gắt khiến cả bãi biển như bị thiêu rụi.
Nhưng lúc này Tô Vũ lại hoàn toàn không cảm nhận được nhiệt độ của mặt trời, hải khí hội tụ thành linh khí không ngừng ngưng kết trong cơ thể của anh.
Đột nhiên, Tô Vũ mở mắt ra, trên mặt lộ ra một nụ cười nhợt nhạt: Cuối cùng cũng đột phá Trúc Cơ sơ kỳ.
Tô Vũ chậm rãi từ trên bãi biển đứng lên, toàn thân phát ra tiếng "bốp bốp bốp", đây là bởi vì tác dụng của "Lục Đạo Luân Hồi Kinh" đối với xương cốt thân thể, trong quá trình tu luyện không ngừng, cơ thể cũng sẽ không ngừng mạnh lên, luyện thể một phần có thể làm cho làn da, kinh mạch, máu, xương cốt thay đổi rất lớn.
Lúc Tô Vũ chạy tới Dịch Phúc Quán đã là mười giờ sáng, điều làm cho Tô Vũ cảm thấy rất ngạc nhiên chính là, hôm nay Dịch Phúc Quán kín người hết chỗ, rất nhiều người đeo khẩu trang xếp hàng dài chờ mua thuốc ở bên ngoài.
“Này này này, từ từ sẽ đến, từ từ sẽ đến, đừng nóng vội.” Trần Phúc cố gắng khống chế tình cảnh.
Thấy Tô Vũ chen vào, ông ta liên tục vẫy tay nói: "Tô Vũ, cậu mau tới đây giúp đỡ một lát đi, để cho tôi nghỉ ngơi. Tên nhóc thối tha nhà cậu hôm nay ngủ quên à?”
Tô Vũ còn chưa phục hồi lại tinh thần đã bị Trần Phúc mạnh mẽ kéo lên chiến trường, lúc này Tô Vũ mới phát hiện, đúng như dự đoán lúc trước của Trần Phúc, rễ bản lam bán chạy giống như là linh đan diệu dược. Người xếp hàng dài tất cả đều là mua rễ bản lam, đây chính là lòng người, tuy rằng toàn thành phố chỉ xuất hiện một người bệnh sốt cao, nhưng cũng đã khiến cho người dân hoảng loạn không nhỏ, mà Trần Phúc mượn cơn gió cúm này, quả thực có thể kiếm được một khoản.
Không bao lâu sau, hai thùng lớn rễ bản lam cũng đã tiêu thụ hết sạch, nhưng đám người mua thuốc cũng không giảm mà còn tăng.
Lúc này Trần Phúc ở phía sau giơ lên một cái loa phóng thanh hô: "Thực sự xin lỗi mọi người, thuốc hôm nay đã bán hết, ngày mai lại đến, ngày mai lại đến.”
Sau khi nghe được tin tức này, mọi người nhao nhao lắc đầu, có chút ủ rũ rời đi.
Tô Vũ uống một ngụm nước, nhìn Trần Phúc cười hì hì đếm tiền, khó hiểu hỏi: "Cơ hội làm ăn tốt như vậy, sao ông không mua thêm thuốc?"
Trần Phúc rút ra hai trăm tệ đưa cho Tô Vũ nói: "Cái này gọi là bán đói, ngày mai còn phải tăng giá. Cầm lấy, hai ngày này có thể sẽ tương đối vất vả, ngày mai tới sớm một chút.”
Tô Vũ lắc đầu nhận hai trăm tệ, trong lòng cảm thán nói: Thật sự là không buông bán không gian dối.
Ngay khi Trần Phúc chuẩn bị để Tô Vũ trông coi cửa hàng còn mình uống trà sau giờ làm việc thì có hai người đi vào Dịch Phúc Quán.
“Thần y, ngài thật đúng là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.” Là đôi vợ chồng mấy ngày hôm trước tới nơi này bốc thuốc, bọn họ vừa thấy Tô Vũ đã trực tiếp quỳ trên mặt đất gọi thần y.
Khi nghe đến hai chữ "Thần y", Trần Phúc lập tức ngẩng đầu lên, mà ông ta cũng nhìn thấy sắc mặt người phụ nữ quả thực đã thay đổi rất nhiều.
"Chẳng lẽ với một loại thuốc trị giá ba mươi tệ, tên nhóc kia đã có thể chữa khỏi bệnh lao mà ngay cả bệnh viện lớn cũng không thể chữa được?" Trong lòng Trần Phúc cảm thấy khó mà tin nổi.