"Cái này..." Dạ Oanh giơ tay ra dường như muốn vớt Tô Vũ lên từ dưới nước.
"Ối dào, tôi nói đừng lo mà, kỹ năng bơi lội của cậu ta tốt lắm, lần trước trên biển ấy, chính là mặt biển còn đang cháy, chắc chắn các người không thể tưởng tượng nổi đâu, cậu ta cũng trực tiếp nhảy xuống luôn đấy, cho nên sẽ không sao đâu. Thằng béo, mau lấy đồ trong ba lô ra, đưa ông chú ăn chút đi, vừa nãy nôn nhiều quá, giờ đói rồi."
Tình huống trên mặt biển lần trước như vậy mà Tô Vũ cũng dám nhảy xuống không chút do dự, cuối cùng còn trở về lành lặn, cho nên thực ra Bạch Nhãn Hạt Tử chẳng lo lắng gì.
Còn tuy Dạ Oanh vẫn không yên trong lòng, nhưng vừa nấy từ vách núi cao như vậy mà anh vẫn trực tiếp nhảy xuống, Dạ Oanh nghĩ có lẽ đây chính là vốn liếng của Tô Vũ.
"Nandi tiên sinh, bọn họ xuống dưới lâu vậy rồi, có khi nào xảy ra bất trắc gì không?" Những người canh gác ở ngoài tòa tháp cao, quả nhiên như Tô Vũ dự đoán, những người tiến vào sa mạc trước đó giờ đã tập trung hết ở vị trí lối ra, là để tung một lưới bắt sạch bọn họ.
"Hừ, dưới đó rốt cuộc lớn cỡ nào không ai biết cả, thứ họ muốn tìm là gì cũng không biết, cho nên cần cho họ thời gian, anh hiểu không?” Lời Nandi vừa dứt.
Đột nhiên, mặt cát dưới chân rung chuyển mạnh. Tiếp đó là những cơn rung lắc liên tục với tần suất dày đặc, khiến mọi người có cảm giác như thể có thứ gì đó sắp từ dưới cát trồi lên, và vật thể ấy có vẻ không hề nhỏ.
"Nandi tiên sinh, chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải động đất không?" Theo. những đợt rung lắc ngày một gia tăng, những người phía trên có cảm giác khó đứng vững.
"Tất cả mọi người rút lui đến vị trí an toàn." Nandi vung tay ra hiệu, nói với tất cả mọi người.
Bởi vì gặp phải động đất giữa sa mạc không phải chuyện đùa. Rất có thể sẽ hình thành một cái hố cát, một khi bị hút vào trong đó, sẽ không bao giờ thoát ra được nữa.
Mọi người rút lui ra ngoài khoảng một cây số, cát dưới chân dường như mới từ từ ngừng chuyển động. Nandi cầm ống nhòm, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía ngọn tháp cao ban đầu, trong lòng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bản năng mách bảo anh ta, mọi việc đang diễn ra bây giờ có lẽ có liên quan đến hành động của đám người Tô Vũ trong thành cổ. Nếu thực sự là như vậy, khi thành cổ sụp đổ, những người bên trong sẽ không bao giờ thoát ra được nữa.
Anh ta không phải đang lo lắng cho sự an nguy của Tô Vũ và những người kia, mà đang lo sợ nếu không mang được vật đó về cho Bá tước Vladimir, anh ta sẽ gặp kết cục ra sao.
"Trời ơi, sắp sụp đổ rồi, sắp sụp đổ rồi. Dưới lòng đất có Ngao Ngư, nó sắp trồi lên rồi" Bạch Nhãn Hạt Tử ở bên bờ sông ngầm cũng cảm nhận được tình hình bất ổn. So với bên trên, tình hình phía dưới còn nghiêm trọng hơn.
Ngoài những tiếng "ầm ầm' vang lên khi đá lớn nhỏ rơi xuống nước, phía sau còn có tòa thành cổ vốn đã lung lay sắp đổ. Tường thành đổ nát như những quân domino, chỉ cần lay nhẹ một cái là "lách cách" đổ sụp một mảnh. Nếu có thể nhìn thấy, phía sau lưng họ chắc chắn là mây bụi cuồn cuộn ập đến.
"Tôi nói này, chúng ta mau rời khỏi đây đi, nếu cái tháp cao kia sụp xuống, chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi chỗ này đâu." Nghĩ đến việc có thể phải sống cả đời trong nơi tối tăm này, Bạch Nhãn Hạt Tử như muốn khóc mà không ra nước mắt.
Giờ đây, hy vọng duy nhất của ông ta là có thể nhanh chóng rời khỏi đây, hít thở bầu không khí trong lành bên ngoài.
Khi đối mặt với sinh tử, con người thực sự sẽ lúng túng tay chân.
Đặc biệt là khi phải đưa ra lựa chọn giữa ranh giới sống chết, càng khiến người ta khó xử. Lúc này, Dạ Oanh cũng hoảng hốt cả người.
iều đang hiện hữu trước mắt là, rất có thể sắp phải đối mặt với cảnh trời long đất lở. Theo lẽ thường, vì sự an toàn của mọi người, nên rút lui với tốc độ nhanh nhất mới phải.
Nhưng Dạ Oanh lại nghiến chặt răng, không nói một lời. Cô ta quay đầu nhìn dòng sông ngầm đang cuồn cuộn sóng dữ vì đá rơi xuống. Tô Vũ vẫn đang ở dưới kia, nếu họ cứ thế này rời đi, lỡ như Tô Vũ trèo lên thì sẽ ra sao?
"Ôi trời, các người còn do dự gì nữa, cứ do dự thêm nữa, tất cả chúng ta sẽ thực sự chết ở đây đấy, các người không sợ chết à?" Bạch Nhãn Hạt Tử gần như muốn dùng tay lôi kéo đám người Dạ Oanh rời đi.
Một lúc lâu sau, Dạ Oanh thở dài thườn thượt rồi nói: "Các người mang theo. ông ta rút lui nhanh đi, tôi ở lại."
Địa Lý Bằng là người đầu tiên không đồng ý. Anh ta hiểu rõ chắc chắn phải có người ở lại đón Tô Vũ, nhưng người đó không nên là Dạ Oanh.