“Em có thèm ăn thì cũng nên nghĩ một lý do hợp lý chút đi chứ…”
“Ôi, chỉ nói với anh một hai câu cũng không rõ được. Dù sao em nói cho anh biết, chẳng bao lâu nữa em sẽ biến thành bà mập mấy trăm cân cho xem. Đến lúc đó nếu anh dám không cần em nữa, em sẽ biến thành quỷ, sau đó cả ngày quấn lấy anh.”
Đang nói chuyện, hai người đã đi tới đại sảnh bên ngoài, Từ Thiên Thành, Tiền Hào, Triệu Mộng Nhã đều ngồi ở trên sô pha, chỉ có Tần Thiên Nam đứng ở phía trước là sắc mặt không đẹp cho lắm.
Trong trang viên của ông ta xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn Từ Thiên Thành sẽ bắt ông ta giải thích cho rõ ràng, mà Tần Thiên Nam cũng biết nếu đắc tội với Từ Thiên Thành.
Ông ta không chỉ mất đi trang viên mà sau này cũng đừng hòng làm ăn gì ở Thượng Nhiêu được nữa.
Vừa rồi ông ta trò chuyện với Từ Thiên Thành, cũng biết chính chủ hôm nay hẳn là Tô Vũ.
Vì thế khi Tần Thiên Nam nhìn thấy hai người Tô Vũ đi ra ngoài, vội vàng bước tới, gập người thật sâu nói: “Anh Tô, hôm nay tôi chân thành xin lỗi vì đã dọa phu nhân sợ.”
Tô Vũ không để ý tới ông ta, Mã Hiểu Lộ lập tức kêu mọi người chuẩn bị rời đi.
Lúc này Tần Thiên Nam cảm thấy xấu hổ, rõ ràng là người ta không muốn nhận lời xin lỗi này nên ông ta chỉ có thể cầu cứu Từ Thiên Thành.
Từ Thiên Thành cũng lập tức đứng dậy, nếu Tô Vũ không vui thì ông ta cũng chẳng làm gì được.
Tuy nhiên, vừa rồi hành động cõng Mã Hiểu Lộ trên lưng của Tô Vũ đã khiến Từ Thiên Thành nhạy bén nắm bắt được một thông tin mấu chốt.
Đó là bởi vì Tô Vũ rất yêu quý Mã Hiểu Lộ, cho nên bắt đầu từ phía Mã Hiểu Lộ sẽ dễ dàng hơn.
“Phu nhân, cô không sao chứ ạ? Đây là Tần Thiên Nam, chủ nhân của trang viên Nghi Thuỷ, sau khi biết tin cô bị hại, ông ấy cảm thấy rất hối hận, đã đặc biệt chuẩn bị một số món ăn đặc sản của trang viên để xin lỗi. Không biết phu nhân có bằng lòng nhận không ạ?”
Lời nói của Từ Thiên Thành khách sáo và khiêm nhường đến mức Mã Hiểu Lộ không tìm được lý do gì để từ chối.
Thật ra khi nghe nói có đồ ăn, cô thèm muốn chết, làm gì nghĩ đến việc từ chối nữa chứ.
Cô không thèm quan tâm đến thái độ của Tô Vũ như thế nào, dù ở nhà hay ở bên ngoài thì đều do cô định đoạt.
“Được, nhưng tôi phải đưa mẹ và gia đình nhà ngoại đến mới được.”
Dù sao nơi này cũng cách thị trấn không xa, hơn nữa chỉ cần có thể làm Mã Hiểu Lộ vui lòng, mời người nhà tới đây có là gì chứ?
Mã Hiểu Lộ vừa nói xong, Tần Thiên Nam đã gật đầu lia lịa nói: “Vâng vâng vâng, tôi sẽ sắp xếp xe chuyên dụng của trang viên đến đón họ ngay.”
Tô Vũ cũng không nói gì, nghiêm túc mà nói, chuyện này không liên quan gì đến Tần Thiên Nam, nhiều lắm là lỗi không đảm bảo an toàn mà thôi.
Hơn nữa, hiện tại Mã Hiểu Lộ vẫn không bị hao tổn gì, anh cứ cắn chết Tần Thiên Nam không buông cũng hơi quá đáng.
Sau khi Tần Thiên Nam ra ngoài đón khách, Tô Vũ nói chuyện với Từ Thiên Thành và Tiền Hào.
“Anh Tô, Tiền Hào là bạn của cậu sao?”
Tô Vũ gật đầu nói: “Đúng, bạn từ nhỏ, tình bạn rất tốt.”
Chỉ cần dựa vào câu nói tình bạn rất tốt của Tô Vũ đã đủ để khiến Tiền Hào thăng quan tiến chức rất nhanh rồi.
Từ Thiên Thành quay qua, vẻ mặt oán trách nói với Tiền Hào: “Cậu cũng thật là, sao không nói sớm hả?”
Tiền Hào mỉm cười ngượng ngùng, trong ba người, có lẽ anh ta là người không có quyền lên tiếng nhất.
Mà sao anh ta biết được người bạn chơi từ nhỏ với mình lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy chứ?
“Đúng rồi, hôm nay ông đến công trường làm gì?” Tô Vũ nhấp một ngụm trà rồi thản nhiên hỏi Từ Thiên Thành.
Tuy rằng anh tin giao chuyện này cho Từ Thiên Thành xử lý sẽ không sao, nhưng dù sao cũng có liên quan đến công việc của cậu anh, cho nên anh vẫn phải quan tâm một chút.
Từ Thiên Thành khẽ vỗ đùi nói: “À, bên kia là công trình của chính phủ, lúc tôi đến đó, nhà thầu đang trả tiền lương, là một năm rưỡi tiền lương, nhưng lại nói tiến độ công trình chậm, còn chê công nhân cố tình trì hoãn thời gian thi công nên đã trừ nửa năm tiền lương.
Lúc đó tôi không vui, đúng lúc cũng có qua lại chút ít với ông chủ của họ nên đã gọi điện thoại yêu cầu sa thải nhà thầu kia, giờ anh Lâm sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về tiến độ của công trường.”
Chỉ sau một cuộc điện thoại mà đã khiến người ta mất việc, còn nói là có qua lại chút ít ư? Nhưng Từ Thiên Thành xử lý khá tốt, không quá đột ngột, nhìn rất có lý nên Tô Vũ rất hài lòng.