Mục lục
Truyền Nhân Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiện Vũ Băng kéo cánh tay ông ấy và nói: "Mao Đầu là một con chó lang thang bọn cháu cứu trên biển, nó ngoan lắm. Tuy nhiên, nó chỉ nghe lời anh Tô mà thôi, còn với cháu thì nó kiêu ngạo lắm."

Lý Vệ Đông cũng ngước lên nhìn, và thấy có người đang nhìn mình.

Mao Đầu liếc họ một cái, vẻ mặt không muốn để ý tới họ. Rồi nó đứng dậy với tốc độ cực nhanh, nhảy xuống khỏi cây và biến mất vào khu cây xanh chỉ trong chớp mắt.

"Ha ha, con chó biết leo cây này, tôi thật sự lần đầu tiên thấy đấy." Lý Vệ Đông cũng khá tò mò về điều này.

"Được rồi, chúng ta cũng nên quay về thôi." Thiện Bản Thanh nắm tay Thiện Vũ Băng và nói.

Lần này đã lòi ra một Diêm Đan Dương, Thiện Bản Thanh đã quyết định dọn đẹp thanh trừ lại những người xung quanh mình, ông ấy cảm thấy việc này rất cần thiết.

"Ông nội, chơi thêm vài ngày nữa đi. Anh Tô nói ngày mai sẽ đưa cháu đi một nơi thú vị. Chúng ta chơi xong rồi mới về được không?" Thiện Vũ Băng nũng nịu nài nỉ.

Đối với Thiện Vũ Băng, Thiện Bản Thanh thực sự không có cách để từ chối, đành gật đầu đồng ý.

Bên ngoài khu biệt thự Hoa Sơn, Tô Vũ đi tới chòi gác và muốn nhờ bảo vệ kéo cổng lên.

Lúc ngẩng đầu lên, người bảo vệ ngẩn người, sau đó giật giật khóe mắt, rồi vỗ vỗ mặt mình.

Cuối cùng hét lên: "Có mai"

Tất cả bảo vệ trong khu biết Tô Vũ đã chết, vậy người đứng trước mặt ngoài ma ra thì có thể là gì chứ?

Đang lúc Tô Vũ nhún vai cảm thấy bảo vệ thấy ma là chạy thì còn làm bảo vệ làm gì nữa chứ?

Lúc này, một chiếc xe cứu thương màu trắng từ trong khu chạy ra, vì tên bảo vệ hoảng sợ bỏ chạy.

Vì thế, một cô gái nhảy xuống xe, Tô Vũ nhìn kỹ thì thấy là Tiêu Tuyết Ny, nhưng rồi sau đó anh lập tức cau mày.

“Sư phụ? Cuối cùng anh cũng biết quay về rồi.” Rõ ràng giọng điệu của Tiêu Tuyết Ny mang theo sự oán trách.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ai bệnh thế?" Tô Vũ lên tiếng hỏi.

Tiêu Tuyết Ny hít sâu một hơi đáp lại: "Còn ai nữa, sư nương chứ ai, thật là, gả cho anh cả đời đều phải lo lắng."

Tô Vũ vỗ trán, rất tự trách vì tính hay chơi đùa quá đà của mình.

"Cô ấy có sao không?"

Tô Vũ hỏi.

Tiêu Tuyết Ny không trả lời ngay, mà chạy vào phòng bảo vệ kéo thanh chắn lên.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Sau đó vỗ tay nói: "Không có gì nghiêm trọng, có thể do lo lắng quá độ thôi, lúc nãy ngất đi. Đi bệnh viện kiểm tra toàn bộ thân thể rồi hãy nói tiếp, trước hết lên xe đã."

Tô Vũ ngồi phía sau xe, năm lấy bàn tay lạnh giá của Mã Hiểu Lộ, lúc này anh nhìn khuôn mặt nhắm nghiền của Mã Hiểu Lộ, sắc mặt tái nhợt, rất đau lòng.

Tô Vũ vận lên một chút linh khí, muốn dò xét xem Mã Hiểu Lộ rốt cuộc thế nào.

Nhưng sau một lúc, Tô Vũ cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Bởi vì trong cơ thể Mã Hiểu Lộ dường như có một vòng xoáy, vòng xoáy sâu thăm thẩm không thấy đáy.

Nó liên tục nuốt chửng linh khí của Tô Vũ, và có phần khiến Tô Vũ khó mà tự kiềm chế được, bị nó kéo mạnh vào bên trong.

Tô Vũ giật mình rút tay lại, trên trán đã xuất hiện vài giọt mồ hôi.

"Chuyện gì thế này? Sao trước đây mình chưa bao giờ phát hiện ra?" Tô Vũ nhìn Mã Hiểu Lộ, trong lòng dâng lên nghi vấn.

Thân thể Mã Hiểu Lộ không có gì bất thường, nguyên nhân cô ngất xỉu, có thể giống như lời Tiêu Tuyết Ny nói, do lo lắng quá độ cộng với thiếu ngủ.

Tuy nhiên, mặc dù Tô Vũ phát hiện ra điều khó tin trên cơ thể Mã Hiểu Lộ, nhưng có một điều khiến anh khá yên tâm.

Đó là vòng xoáy tuy nuốt chứng linh lực của anh, nhưng lại không ảnh hưởng tới sinh mệnh của Mã Hiểu Lộ. Nói cách khác, vòng xoáy đó dường như là một phần của cơ thể Mã Hiểu Lộ, là một bộ phận của cô.

Và có lẽ chính Mã Hiểu Lộ cũng không hề hay biết tất cả điều này.

Tô Vũ đưa tay khẽ nâng khuôn mặt Mã Hiểu Lộ, trong mắt đầy vẻ yêu thương.

Mà bên cạnh, Tiêu Tuyết Ny thì không quan tâm Tô Vũ là sư phụ hay không, bĩu môi nói: "Biết trước ngày nay, hà cớ gì lại như vậy, để xem sư nương tỉnh dậy sẽ xử lý anh ra sao."

Nói xong, Tiêu Tuyết Ny nhăn mũi, ra vẻ như chờ xem một vở kịch hay.

Trong hành lang bệnh viện, Tô Vũ cau mày suy nghĩ, tại sao cơ thể Mã Hiểu Lộ lại xuất hiện tình trạng đó, nhưng nghĩ tới nghĩ lui anh cũng không nghĩ ra nguyên nhân gì.

"Sư phụ đang nghĩ gì thế?" Tiêu Tuyết Ny ở bên cạnh lên tiếng hỏi.

"Không, mọi người trong nhà tôi vẫn khỏe chứ?” Tô Vũ hổ thẹn hỏi lại.

Tin chắc mẹ và bà ngoại cũng phải tức giận lắm.

Tiêu Tuyết Ny nhún vai nói: "Còn thế nào nữa, khóc lóc đến chết đi sống lại thôi, à cha anh cũng ở đó."

Tô Vũ nhíu mày: "Sao ông ta cũng ở đó?"

Tô Vũ không hiểu tại sao Tô Nhạc Luân cũng có mặt.

"Cái đó anh phải hỏi sư nương đấy."

Tiêu Tuyết Ny đứng dậy, lúc này trong phòng bệnh có một bác sĩ bước ra.

"Ai là người nhà bệnh nhân?" Một bác sĩ cầm bệnh án hỏi to.

Tô Vũ đứng dậy nói: "Tôi là chồng bệnh nhân."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK