Mục lục
Truyền Nhân Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Tô Vũ bình an vô sự, ai nấy đều mừng rỡ, suýt nữa thì nhảy cẵng lên.

Nhưng vì quá đỗi vui mừng, họ lại bỏ qua một điều, đó là rốt cuộc Tô Vũ đã trèo lên khỏi dòng sông như thế nào, bởi quần áo trên người anh hoàn toàn khô ráo.

"Ê, thằng nhóc chết tiệt, tôi biết mạng cậu cứng lắm. Nhưng cậu có biết bây giờ chúng ta đã bị bao vây không, phía sau toàn là xác sống, chúng ta không thể

đi ra ngoài đâu." Bạch Nhãn Hạt Tử vừa mừng một nửa rồi lại thất vọng.

Bởi dù Tô Vũ vừa lên khỏi dòng sông, có vẻ cũng không thể thay đổi tình thế nguy hiểm trước mắt.

"Đi thôi, tôi sẽ dẫn các người ra ngoài. Hãy nhớ rằng bên ngoài vẫn còn người đang đợi chúng ta đấy." Tô Vũ nói xong rồi bước đi trước.

Những người còn lại đương nhiên phải đi theo sát, đồng thời mỗi người nắm chặt vũ khí trong tay, bởi Bạch Nhãn Hạt Tử đã nói trong thành cổ đều là xác sống.

Muốn ra ngoài, buộc phải đi xuyên qua thành cổ, lúc đó chắc chắn sẽ phải chiến đấu với những xác sống.

Nhưng điều khiến tất cả bất ngờ là, ngay cả khi họ chưa kịp nhìn thấy những xác sống, hiểm họa đã ngụy trang dưới màn đêm, lao thẳng về phía họ.

Chỉ cảm nhận được một cơn lốc mang mùi máu tanh tưởi xộc thẳng đến.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa
3. Hôn Nhân Cho Người, Hoàng Vị Cho Ta
4. Trăng Ngả Về Tây (Trăng Hướng Phương Tây)
=====================================

'Tô Vũ nhướng mày, giơ tay ngăn mọi người lại: 'Chờ chút, có thứ gì đó đang tới."

Nghe vậy, Dạ Oanh, Địa Lý Bính và Xuyên Thiên Hầu lưng dựa lưng, cầm đèn pin cảnh giác nhìn quanh. Nhưng nhìn kỹ khắp nơi lại chẳng có gì cả.

Ít ra trong tầm mắt của họ không có dấu hiệu nguy hiểm, nên cũng buông lỏng cảnh giác.

Đúng lúc Dạ Oanh định hỏi thì bỗng có thứ gì đó "xẹt" một cái bay qua đỉnh đầu họ.

Khi cô ta kịp phản ứng, toàn thân đã bị treo lơ lửng giữa không trung.

Hóa ra là con Quỷ hút máu từ trên núi lao xuống, lướt qua đỉnh đầu mọi người với tốc độ kinh khủng, đồng thời giơ vuốt nanh ngoạm lấy tóc Dạ Oanh, nhấc bổng cô ta lên.

"Dạ Oanh..." Địa Lý Bính và Xuyên Thiên Hầu đồng thanh la lên.

Họ vội ném vũ khí trong tay về phía đó.

Tô Vũ nhướng mày, vốn định ra tay giúp sức, nhưng ngay khi vừa giơ tay lên thì đã thấy:

"Vu" một tiếng, Dạ Oanh rơi xuống từ trên không.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Không phải vì con Quỷ hút máu buông tay, mà là nhờ Dạ Oanh phản ứng kịp, mặc dù cô ta không nhìn rõ thứ bắt mình là gì.

Nhưng thứ có thể nhấc bổng một người lên khỏi mặt đất thì tuyệt đối không phải là thứ tốt lành gì.

Nếu để nó bắt được mình, chỉ có nằm chờ chết mà thôi.

Nên trong tình huống nguy cấp, Dạ Oanh rút một con dao nhỏ từ bắp chân, dùng một tay cắt phăng mái tóc của mình, khiến cô ta rơi xuống từ trên không.

Nhưng lúc này, cô ta đã ở trên không cao hơn 20 mét so với mặt đất. Nếu rơi †õm xuống đất, chắc chắn không chết cũng sẽ tàn phế.

Nhưng mọi việc xảy ra quá nhanh, chưa ai kịp phản ứng thì Dạ Oanh đã rơi xuống với tốc độ cực nhanh.

Lúc này, theo bản năng con người thì không thể nào cứu được cô ta.

Cho dù có ai đó đứng dưới đỡ Dạ Oanh, người đó chắc chắn sẽ bị thương nặng hơn cô ta.

Tất cả đều nhắm mắt lại theo bản năng, vì tốc độ rơi không phải đùa. Chỉ nghe "phịch" một cái, Dạ Oanh thực sự rơi xuống từ trên cao hơn 20 mét.

Nhưng rồi lại thấy cô ta vật vã tóc tai rũ rượi, vùng vẫy bò dậy, mọi người vội chạy lại.

Nhìn kỹ, ai cũng thấy may mắn cho Dạ Oanh.

Ban đầu không ai dám đỡ cô ta, ngay cả Tô Vũ cũng không kịp phản ứng, vì mọi việc xảy ra quá bất ngờ.

Dù sao phản ứng cũng cần thời gian.

Nhưng nếu con người không dám đỡ, thì xác sống lại không ngần ngại. Lúc rơi xuống, Dạ Oanh đập trúng ngay một xác sống.

'Tên này vừa trồi lên từ dưới đất, chưa kịp định hướng thì đã bị đè bẹp.

Lực va chạm khi Dạ Oanh rơi xuống thực sự khoogn nhỏ, đã làm xẹp cả lồng ngực xác sống dưới người cô ta.

"Không sao chứ?" Xuyên Thiên Hầu chạy lại, kéo tay Dạ Oanh hỏi.

Dạ Oanh ho khẽ vài tiếng. Tuy thoát chết nhưng rơi từ trên cao như vậy, dù đập xuống bất cứ thứ gì cũng khó tránh khỏi đau đớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK