"Anh Tô, đây là những thứ ngài cần, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, tôi đã thuê chuyên gia làm vườn, cẩn thận lựa chọn những cây trúc xanh trăm năm tuổi ở Nam Lâm, đảm bảo tất cả đều trên 100 năm tuổi."
Thẩm Ngạo vất vả đi theo xe tải lớn, mồ hôi nhễ nhại giao những cây trúc xanh trăm năm mà Tô Vũ yêu cầu tới khu biệt thự Hoa Sơn.
Để đảm bảo tỷ lệ sống của những cây trúc này, Thẩm Ngạo còn đưa cả thợ làm vườn đến luôn.
Tô Vũ đưa tay vỗ vỗ những cây trúc, chất lượng cứng cáp và đầy đặn, màu sắc và kích cỡ đúng như yêu cầu của anh, khiến Tô Vũ rất hài lòng.
"Hội trưởng Thẩm, vất vả cho ông rồi, còn cả vị thợ làm vườn này nữa." Tô Vũ cười nói.
Thờ làm vườn lau mồ hôi trán: "Anh nói gì vậy, nhưng không thể không nói, hội trưởng Thẩm thật tâm lý, bây giờ cây trúc trăm năm còn khó tìm huống chỉ trúc xanh. Chúng tôi đi khắp núi cả ngày đêm mới tìm được vài cây thôi."
Thẩm Ngạo liên tục phất tay: "Ông nói gì vậy, đó là chuyện tôi phải làm mà, à phải rồi, anh Tô còn cần thạch anh phải không? Tôi cũng đã nhờ người chuẩn bị rồi, bao giờ ngài cần dùng?"
Tô Vũ gật đầu: "Vậy cứ đưa cho tôi luôn đi, tôi cần dùng ngay bây giờ. Các ông cứ thả những cây trúc xuống đi, tôi sẽ chỉ chỗ trồng sau.
Bởi vì mẹ anh đã gọi điện báo, Lâm Quân đích thân dẫn vài thợ lành nghề đến sửa sang biệt thự này, hiện giờ đang chờ ở nhà.
Vừa đi tới cổng biệt thự, Tô Vũ đã thấy 4 gã da ngăm đen thui ngồi hút thuốc trên bậc thang đá cẩm thạch trước cửa.
Khi nhìn thấy Tô Vũ, họ vẫn còn cảm thấy hơi ngượng ngùng, liên tục mỉm cười với Tô Vũ.
Những người này chính là thợ mà Lâm Quân tìm đến, trung thực và có tay nghề.
Tuy nhiên, họ tự nhận mình làm việc ở công trường, bẩn thỉu nên không dám vào biệt thự sang trọng này, nên chỉ ngồi ngoài chờ.
Bởi vì thời tiết hơi nóng nên họ dứt khoát ngồi trên mặt đất cho mát. "Cậu ạ!" Khi đẩy cửa bước vào, Tô Vũ nhìn thấy cậu Lâm Quân ngay lập tức.
"Tiểu Vũ à, cháu làm việc đúng là nhanh đấy, cậu mới đến là cháu đã về rồi." Lâm Quân đứng dậy từ ghế sofa, cười nói với Tô Vũ.
Gần đây, có thể nói là ông ấy một bước lên mây trong công việc, tất cả là nhờ có một người cháu ngoại tốt.
"Cậu, những người bên ngoài kia, là thợ mà cậu mời đấy phải không? Tại sao họ đều ở bên ngoài vậy?" Tô Vũ hơi thắc mắc hỏi.
Lâm Quân gật đầu nói: 'Đúng vậy, mấy người đó là thợ giỏi mà chú tìm cho cháu đấy. Nhưng họ sợ làm bẩn sàn nhà cháu nên không chịu vào."
Người lao động chăm chỉ, lương thiện, nhiều người coi thường họ, cho rằng họ bẩn thỉu. Thật ra, nếu không có sự lao động cần cù của họ thì đâu có cuộc sống thoải mái của những người thượng lưu?
Đó là sự kỳ thị, dần khiến công nhân tự cho mình thấp kém. Nhưng mẹ và cậu của mình cũng giống họ mà?
Tô Vũ vốn coi muôn dân thiên hạ như một con kiến, nhưng hoàn toàn không khinh thường họ.
Trái lại, sự chân thành và không làm màu của họ khiến người ta cảm thấy thân thiện hơn.
Tô Vũ nhìn sang mẹ mình ngồi cạnh trên ghế sofa, hơi trách móc: "Mẹ à, họ là thợ chúng ta mời tới chứ không phải nô lệ, chúng ta nên đối xử lịch sự chứ không nên đuổi họ ra cửa chứ?"
"A Hương, mời họ vào đi." Tô Vũ nói rồi quay sang bảo người hầu bên cạnh.
"Thưa anh, không phải bà chủ không cho họ vào, mà chính họ không chịu vào ạ."A Hương vểnh môi, như bất bình thay cho Lâm Thiến vậy.
Tô Vũ lắc đầu, tự mình bước ra cửa, nói với những thợ thủ công: "Mấy anh thợ vào uống trà đi."
Người đứng đầu là một người trung niên trông chất phác, cơ bắp cuồn cuộn, da ngăm đen khiến ai cũng e ngại.
"Haha, cậu quá khách sáo rồi, chúng tôi là dân quê không có nhiều điều kiện, người lại dơ dáy hôi hám, vào rồi cậu lại phải dọn dẹp rắc rối lắm." Người đàn ông nói thẳng.