Ông ta còn tưởng là vì Từ Nguyên nên khiến Mã Hiểu Lộ bị người ta bắt cóc.
"Tôi nhất định phải đánh gấy chân thằng oắt này mới được." Từ Thiên Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
Tuy rằng, bây giờ Tô Vũ tràn ngập lửa giận, không tìm được chỗ phát tiết.
Nhưng anh cũng biết, toàn bộ sự việc thực ra không liên quan gì đến Từ Nguyên cả.
Tô Vũ quay đầu nhìn Từ Thiên Thành nói: "Đứng dậy đi, không liên quan đến Từ Nguyên."
Từ Thiên Thành ngớ người, sau đó vẫn đứng dậy, thấy sắc mặt Tô Vũ không được tốt lắm, bèn giơ tay kéo kéo Thẩm Ngạo.
"Này, rốt cuộc... rốt cuộc là sao vậy?" Từ Thiên Thành hỏi nhỏ.
"Ông hỏi tôi, tôi hỏi ai đây? Chẳng phải ông gọi điện báo cho tôi Từ Nguyên đang ở đâu sao, cứ đợi đi." Nói xong Thẩm Ngạo quay đầu nhìn cửa phòng cấp cứu.
Bây giờ chắc cũng chỉ có Từ Nguyên mới biết rốt cuộc là chuyện gì thôi.
Nhưng Từ Thiên Thành lại không yên tâm như vậy.
Bởi vì tuy rằng ông ta quả thực muốn trị tên Từ Nguyên cho tốt, nhưng nói lại thì, con mình đâu có lý nào mà không thương.
Nhìn sắc mặt của Tô Vũ bây giờ, ông ta luôn có cảm giác đây là sự yên tĩnh trước cơn bão, luôn cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.
Ngay lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang vừa định nói gì đó.
Mấy người bên ngoài đã ùa vào, người đi đầu tất nhiên là Tô Vũ.
Lúc này Từ Nguyên nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, mắt vô hồn, nhưng đã tỉnh lại.
“Thằng khốn này, xem hôm nay tao có đánh chết mày không." Từ Thiên Thành giả vờ định xông lên dạy dỗ Từ Nguyên.
Bởi vì dù sao, cho dù là làm bộ, ông ta cũng nên làm cho Tô Vũ xem chứ, nếu không chuyện này khó mà giải thích.
Tuy nhiên, Thẩm Ngạo vội ôm chặt lấy ông ta nói: "Ông bình tĩnh chút đi, Từ Nguyên vừa mới tỉnh lại, ông làm loạn thế này, không chừng lại xảy ra chuyện gì nữa."
"Hừ... Thẩm Ngạo nói xong, Từ Thiên Thành cũng thôi, thực ra ông ta cũng không thực sự định ra tay.
Lúc này, Tô Vũ hít sâu một hơi nói: "Mọi người im lặng chút đi."
"Từ Nguyên, rốt cuộc là chuyện gì? Hiểu Lộ bị người nào đưa đi rồi?" Tô Vũ nhìn Từ Nguyên hỏi từng chữ một.
Tuy bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng mỗi chữ từ miệng Tô Vũ thốt ra, đều mang theo sát khí đậm đặc.
Từ Nguyên ho nhẹ hai tiếng, vừa mở miệng mới phát hiện cổ họng mình như bốc hơi vậy, lúc nói chuyện ngay cả bản thân cũng nghe không rõ.
Thẩm Hân Duyệt ta lên cho anh ta uống.
šn lên rót một cốc nước, dùng một tay nâng gáy anh
Sau đó Từ Nguyên mở miệng nói: "Người đó, tôi cũng không quen. Lúc đó tôi và phu nhân đang đi trên đường, người đó đi ngược chiều tới, thân thủ của hắn rất tốt, tôi vốn định ngăn hắn lại, kết quả đã bị hắn đánh thành ra thế này.
Hơn nữa hẳn nói hắn tên là Vladimir, có vẻ là người nước ngoài, còn nói gì mà ngày mai đêm trăng tròn, ở núi Bát Bảo, bảo tôi nhắn lại cho anh, nhất định
phải đến, nếu không thì tự chịu hậu quả."
Đồng tử Tô Vũ hơi co lại, Vladimir, cái tên này biết ngay là người nước ngoài
Nhưng sao mình lại dính líu với người nước ngoài nhỉ?
Không những thế đối phương trực tiếp bắt cóc Mã Hiểu L: thấy đã hiểu rõ về mình, hơn nữa chắc đã chuẩn bị từ rất lâu rồi.
Nhưng bây giờ người này bắt cóc Mã Hiểu Lộ rốt cuộc là vì cái gì?
Hiện tại tạm thời Tô Vũ vẫn chưa nghĩ ra những chuyện này, mà nếu đối phương đã nói rồi, tối ngày mai bảo anh đến núi Bát Bảo, tin rằng đến lúc đó sẽ biết được vì sao.
Mà Tô Vũ cũng không có bất cứ lý do gì để không đi, anh không chỉ phải đi, còn phải cho đối phương biết, Mã Hiểu Lộ là người phụ nữ của mình.
"Tự chịu hậu quả", bốn chữ này, Tô Vũ chỉ có thể trả lại nguyên xi cho hắn ta.
Mà núi Bát Bảo cũng sẽ trở thành nơi chôn vùi vĩnh viễn của người đó, bất kể là người hay là quỷ, cho dù là thần tiên, Tô Vũ cũng phải cho hắn ta không chịu nổi.
"Rốt cuộc anh là ai? Anh bắt tôi làm gì?" Trong một hang núi ở núi Bát Bảo, sau khi Vladimir kéo Mã Hiểu Lộ vào trong, bản thân ngồi trên một tảng đá, ra vẻ cao thâm khó lường, cho người ta cảm giác mọi thứ đều nằm trong tay mình.
Nào ngờ hắn ta đã đi càng lúc càng xa trên con đường tìm cái chết, ngay cả cơ hội quay đầu cũng không có.
"Tôi đã nói rồi, tôi tên VIadimir, tôi bắt cô không làm gì cả, cô yên tâm, chỉ cần cô ngoan ngoãn hợp tác, tôi sẽ không làm gì cô đâu." Vladimir quay đầu cười nói với Mã Hiểu Lộ.
"Đây là bắt cóc, anh biết đây là phạm pháp không?"
Mã Hiểu Lộ học giọng điệu của Từ Nguyên lúc trước nói với hắn ta.
"Haha, nếu cô thấy mệt thì cứ ngủ một giấc đi." Nếu luật pháp còn tác dụng, trên thế giới này sẽ không tồn tại những kẻ như hắn ta.